Chương 1603: Thời đại huy hoàng của điệ...
Chương 1603: Thời đại huy hoàng của điệ...Chương 1603: Thời đại huy hoàng của điệ...
Mùa hè năm 1971, Lý Tiểu Long nhận lời mời của hãng phim Gia Hòa Hồng Kông, ký hợp đồng đóng hai bộ phim với mức cát-xê 15.000 đô la Mỹ. Bộ phim đầu tiên là "Đường Sơn Đại Huynh", lấy để tài võ thuật Trung Quốc, kinh phí chỉ có 100.000 đô la Mỹ, kịch bản còn phải vừa quay vừa viết, nhưng trong hoàn cảnh như vậy, bộ phim đã lập kỷ lục doanh thu phòng vé cao nhất từ trước đến nay của Hồng Kông, lên đến 3 triệu đô la Hồng Kông.
Năm 1972, Lý Tiểu Long đóng bộ phim thứ hai cho Gia Hòa, " Tỉnh Võ Môn". "Tinh Võ Môn" có kinh phí gấp đôi "Đường Sơn Đại Huynh", đã gây tiếng vang lớn hơn, phá vỡ kỷ lục doanh thu phòng vé châu Á.
Từ đó, Lý Tiểu Long nổi tiếng khắp thế giới, đưa từ "Kung Fu" vào từ điển phương Tây, trở thành "vị thần võ thuật" của Hổng Kông.
Có thể nói, vào thời điểm đó, Thiệu thị và Gia Hòa, hai ông lớn cạnh tranh nhau sản xuất ra vô sổ bộ phim kinh điển, khiến vô số người Hồng Kông say mê.
Sau khi Lý Tiểu Long qua đời, Hồng Kông bước vào thập niên 80, bắt đầu bước vào thời đại của "Thất Tiểu Phúc" do Thành Long, Hồng Kim Bảo, Nguyên Bưu dẫn dắt và thời đại phim hài do “diễn viên hài mặt lạnh” Hứa Quán Anh dân dắt.
Lúc này, Hồng Kông sẽ từ "song hùng tranh bá" biển thành "tam quốc đỉnh lập ", Thiệu thị, Gia Hòa, và Tân Nghệ Thành.
Tiếp đó, bộ phim "Anh hùng bản sắc" ra đời, trực tiếp đưa điện ảnh Hồng Kông bước vào "thời đại anh hùng", tạo ra ngôi sao điện ảnh đầu tiên Châu Nhuận Phát, có thể sánh ngang với Thành Long.
Bước vào thập niên 90, là mười năm huy hoàng cuối cùng của điện ảnh Hồng Kông.
"Tứ đại thiên vương" bắt đầu thống trị Hồng Kông và Cửu Long. "Vua hài" Châu Tỉnh Trì bắt đầu thống trị Hồng Kông. "Song Thành Nhất Châu” thông trị châu Ä.
Thời đại này, Thiệu thị bắt đầu suy tàn, Gia Hòa cũng bắt đầu yếu thể, Tân Nghệ Thành tan rã, Vĩnh Thịnh bắt đầu trỗi dậy.
Thực chất, theo Thạch Chí Kiên, ngay từ đầu, Thiệu thị đã đi sai một nước cờ. Nói chính xác là Thiệu Nghị Phu, ông trùm ngành điện ảnh Hồng Kông đã tính toán sai một bước.
Năm đó, hắn cho rằng tỉ vi bắt đầu phổ biến ở Hồng Kông, các chương trình truyền hình trong tương lai sẽ thay thế phim điện ảnh bước vào mọi nhà, ngành công nghiệp điện ảnh sẽ suy tàn.
Vì vậy, Thiệu Nghị Phu chuyển trọng tâm từ Thiệu thị sang TVB, đài truyền hình do hắn nắm quyền kiểm soát. Hắn cho rằng như vậy là có thể tiếp tục thống trị Hồng Kông, giữ vững vị trí bá chủ ngành giải trí của mình. Nhưng người tính không bằng trời tính, Thiệu Nghị Phu không ngờ rằng ngành công nghiệp điện ảnh Hồng Kông sau này lại phát triển mạnh mẽ như vậy, không những phát triển như vũ bão trong thập niên 80, mà còn vươn ra khỏi châu Á trong thập niên 90. Tính từ thập niên 70, nó đã huy hoàng suốt ba mươi năm.
Thiệu thị nắm bắt được mười năm đầu, nhưng vì sai lầm trong việc đưa ra quyết định, nên đã bỏ lỡ hai mươi năm quý giá sau đó, để Gia Hòa và Tân Nghệ Thành vượt mặt. Sau này, Vĩnh Thịnh còn "vượt mặt kẻ đi trước ".
Chưa hết, Thiệu Nghị Phu vẫn luôn - cho rằng truyền hình là tương lai, hắn có thể dựa vào TVB để mãi mãi thống trị ngành giải trí Hồng Kông, nhưng không ngờ, internet phát triển, video ngắn tràn lan, TVB cũng suy tàn, khiến cho rất nhiều ngôi sao TVB phải tuyên bố chấm dứt hợp đồng, đến đại lục để kiếm sống.
Càng nhiều ngôi sao bất đắc dĩ phải chuyển nghề bán bảo hiểm, chắng hạn như nam diên viên chuyên đóng vai Ung Chính mà Thạch Chí Kiên rât yêu thích, chuyển nghề thành nhân viên giao đồ ăn, làm bảo vệ, làm nail cho người ta.
Điều này khiến mọi người không khỏi cảm thán: "Ngôi sao cũng chỉ là như vậy."
Hào cà thọt cả đời làm ăn phi pháp, đâu biết những chuyện này. Vừa nghe Thạch Chí Kiên bảo hắn đầu tư phim, hắn há hốc mồm kinh ngạc.
Hắn nghi ngờ những gì Thạch Chí Kiên nói, điện ảnh Hồng Kông trong tương lai sẽ phát triển mạnh mẽ, thậm chí trở thành Hollywood phương Đông.
Theo Hào cà thọt, phim Hồng Kông tuy hay, nhưng cũng không đền nôi lợi hại như vậy. Hơn nữa, tương lai ai mà biết trước được, trừ khi Thạch Chí Kiên là thần tiên, có thể biết trước tương lai.
"Đúng vậy, ta có thể biết trước tương lai."
"Phụt." Hào cà thọt lại phun hết trà ra ngoài, trợn tròn mắt nhìn Thạch Chí Kiên: "Ta còn chưa nói gì, sao ngươi biết ta đang nghĩ gì?"
Thạch Chí Kiên búng tay vào tách trà: "Ánh mắt của ngươi đã bán đứng ngươi rồi."
Hào cà thọt vội vàng dụi mắt: "Khụ khụ, không phải là ta không tin ngươi. Chủ yếu là ngươi nói quá hoang đường. Hồng Kông, cái đất chó ăn đá gà ăn sỏi này, điện ảnh của nó sau này có thể vươn ra khỏi châu Á, còn trở thành Hollywood phương Đông?"
"Tin ta đi. Từ bây giờ, điện ảnh Hồng Kông sẽ huy hoàng suốt ba mươi năm. Ít nhất ngươi đầu tư phim, ngươi có thể kiếm ra tiền trong ba mươi năm."
Thấy Thạch Chí Kiên kiên định như vậy, Hào cà thọt cũng có chút động lòng: "Không phải là ta không tin ngươi. Chuyện tương lai, ai mà nói trước được. Mẹ ta từng nói ta cả đời sẽ ế vợ. Bây giờ thì sao, ta có rất nhiều nữ nhân. Muốn ngủ với ai thì ngủ. Từ đầu năm đến cuối năm, 365 ngày thay đổi liên tục, oai phong không?"