Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 1620 - Chương 1620: Hôn Nhân Gia Tộc

Chương 1620: Hôn nhân gia tộc Chương 1620: Hôn nhân gia tộcChương 1620: Hôn nhân gia tộc

Vào những năm 1940, cũng là thời kỳ đỉnh cao của Phó gia. Lúc đó Phó Lão Dung đứng đầu Phó gia đã cạnh tranh với "thánh bài"' Diệp Hán và "vua bài" Hà Hồng Sân để giành quyền kiểm soát sòng bạc ở Macao, nắm giữ giấy phép kinh doanh sòng bạc ở Macao suốt 20 năm.

Bước sang thập niên 60, Phó Lão Dung qua đời. Dưới sự hợp tác của "vua bài" Hà Hồng Sân và Diệp Hán, Phó gia bắt đầu thu mình, trước tiên là mất giấy phép kinh doanh sòng bạc. Sau đó, các ngành nghề kinh doanh khác cũng bị đối thủ cạnh tranh tấn công.

Trong thời điểm nguy cấp này, Phó Vân Chiêu đứng đầu thế hệ thứ hai của Phó gia đã sử dụng chiến lược "hôn nhân gia tộc", liên tục kết hôn với các gia tộc giàu có, quyền thế ở Hồng Kông và Macao, củng cố địa vị của Phó gia ở hai nơi.

Phải nói là, chiêu này của Phó Vân Chiêu rất cao tay, không những đã cứu vãn được rất nhiều ngành nghề kinh doanh của Phó gia mà còn giúp Phó gia "lui về hậu trường", sống một cuộc sống kín tiếng, âm thầm kiếm tiển.

Rất nhiều người không biết, lúc này Phó gia không chỉ vẫn chiếm một vị trí quan trọng trong ngành kinh doanh sòng bạc ở Macao, mà còn là một trong những cổ đông tư nhân lớn nhất của hiệp hội đua ngựa ở Hồng Kông.

Theo Phó Vân Chiêu, Phó gia muốn "trường tổn vạn năm", bọn họ phải xác định rõ vị trí của gia tộc, đó là liên tục mở rộng "hôn nhân gia tộc ", liên kết tất cả các lợi ích với nhau, như vậy mới có thể vững như bàn thạch. Trong số rất nhiều cuộc hôn nhân gia tộc, Phó Vân Chiêu từng tiếp xúc với Lợi thị ở Hồng Kông. Phó Vân Chiêu có một đứa con trai do vợ lẽ sinh ra, tên là Phó Vĩnh Hiếu, bằng tuổi với Lợi Tuyết Huyễn, tiểu thư của Lợi thị. Lúc đó, Phó gia muốn kết hôn với Lợi thị, nhưng lại bị Lợi thị đang thịnh vượng coi thường. Vì vậy, chuyện này đã bị gác lại.

Sau đó, Lợi thị "thay đổi", Lợi Tuyết Huyền từ "tiểu thư cành vàng lá ngọc” biển thành "kẻ bị ruồng bỏ”, bị Lợi thị đuổi sang Thái Lan cùng với cha.

Lúc này, cha của Lợi Tuyết Huyễn mới nhớ đền chuyện kết hôn mà Phó gia đã đề cập, lập tức đền tìm Phó Vân Chiêu để bàn bạc.

Nhưng lúc này, Phó Vân Chiêu sao có thể coi trọng hai cha con bị đuổi sang Thái Lan này? Hắn chỉ "nói cho có”, liên tục từ chôi, cuối cùng lại tan rã trong không vui.

Thời thế thay đổi.

Ai ngờ chỉ mới qua vài năm, Lợi thị lại "thay đổi". Lợi Tuyết Huyễn từ Thái Lan trở về, nắm quyển điều hành tập đoàn Lợi thị, trở thành nữ cường nhân nổi tiếng.

Lúc này, Phó gia ở Macao mới bắt đầu động lòng.

Phó Vân Chiêu tính toán rất kỹ, nếu có thể để con trai Phó Vĩnh Hiều cưới Lợi Tuyết Huyễn, sau này Phó gia có thể gián tiếp kiểm soát Lợi thị.

Sự cám dỗ lớn như vậy khiến cho Phó gia "đứng ngổi không yên".

Phó Vân Chiêu đích thân ra mặt, sau nhiều lần liên lạc, hạ mình muốn kết thông gia với gia đình Lợi Tuyết _ Huyễn, nhưng đều bị Lợi Tuyết Huyễn có tính cách kiêu ngạo, không coi ai ra gì từ chối.

Lý do Lợi Tuyết Huyễn đưa ra rất đơn giản. Trước đây, Phó gia các người coi thường ta. Bây giờ, các người "không còn với tới" ta nữa. Dù sao, Lợi Tuyết Huyễn cũng đã "tát" vào mặt Phó gia, khiến cho Phó gia, đặc biệt là Phó Vân Chiêu, người đứng đầu Phó gia rất mất mặt. Vì vậy, chuyện kết hôn lại một lần nữa bị gác lại, xem ra sắp "chìm xuổng".

Nhưng đúng lúc này, Lợi Tuyết Huyễn đột nhiên gửi tin nhăn, nói rắng muốn "nói chuyện".

Đối mặt với sự thay đổi đột ngột của Lợi Tuyết Huyễn, Phó Vân Chiêu ban đầu rất vui mừng, sau đó là đầy nghỉ ngờ, không hiểu con nhóc họ Lê này đang giở trò gì.

Vì không hiểu, hắn đã để Phó Vĩnh Hiếu, con trai bảo bối của mình đến Hồng Kông để "thăm dò".

Theo Phó Vân Chiêu, cho dù Lợi Tuyết Huyễn có giở trò gì, có một điều chắc chăn là, Lợi Tuyêt Huyền bây giờ vân là người đứng đầu tập đoàn Lợi thị ở Hồng Kông.

Chỉ riêng điều này.

Nàng đã có đủ tư cách để kiêu ngạo. "Ào ào. Ào ào."

Sóng biển vỗ vào bờ.

Mưa như trút nước, xối xả xuống mặt biển, tạo thành những gợn sóng. Một chiếc du thuyền tư nhân cỡ nhỏ, vì lý do thời tiết đã bị trì hoãn nửa tiếng, cuôồi cùng cũng đã cập bên phà Thiên Tỉnh.

Winzerton đang cầm ô đứng dưới mưa, nhìn thấy cửa du thuyền mở ra, trước tiên là hai hàng người mặc đồ đen bước ra, mỗi người đều cầm ô, tạo thành một bức tường chăn.

Một chàng trai trẻ dáng người cao ráo, mặc vest sang trọng, đeo kính râm bước ra từ du thuyển. Hắn nhìn Winzerton và Ngưu Hùng, sau đó mới bước lên bờ dưới sự che chắn của những chiêc ô.

"Xin hỏi, có phải là Phó Vĩnh Hiếu tiên sinh không?” Winzerton do dự một chút, vội vàng bước đến, hỏi.

Vì hắn di chuyển, nước mưa trên ô rơi xuống vai áo vest của chàng trai trẻ. Chàng trai trẻ cau mày, lấy khăn tay ra lau những giọt nước mưa với vẻ mặt chán ghét, sau đó mới ngấng đầu nhìn Winzerton: "Ngươi không nhận ra ta?"

Winzerton vội vàng lắc đầu: "Không nhận ra."

"Chẳng mấy chốc, ta sẽ cho ngươi nhận ra." Chàng trai trẻ mỉm cười, đâm một cú vào bụng Winzerton.
Bình Luận (0)
Comment