Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 284 - Chương 284. Lấy Thừa Bù Thiếu

Chương 284. Lấy thừa bù thiếu
Chương 284. Lấy thừa bù thiếu

Thấy Thạch Chí Kiên bắt đầu cau mày, Tô Ấu Vi rụt rè hỏi: “Thạch tiên sinh, có phải ta nói sai rồi hay không?”

Thạch Chí Kiên lắc đầu: “Từ nay trở đi, khi không có người xung quanh, ngươi chỉ cần gọi ta là Kiên ca, không cần Thạch tiên sinh gì đâu. Đúng rồi, ngươi đã ghi nhớ bài thơ ta dạy cho ngươi chưa?”

“Ừm, ta thuộc rồi.” Đôi mắt đẹp của Tô Ấu Vi sáng lên, hai tay chắp sau lưng, bắt đầu đọc: “Lương Châu Từ của Vương Chi Hoán. Hoàng hà viễn thượng bạch vân gian, nhất phiến cô thành vạn nhận sơn. Khương địch hà tu oán dương liễu, xuân phong bất độ Ngọc Môn quan.”

Giọng đọc rất thanh thúy, rất vang dội.

Thạch Chí Kiên gật đầu: “Học không tệ, ngươi có chép lại không?”

Tô Ấu Vi gật đầu: “Có, hôm qua ta đã chép lại ba lần. Chữ sai thì dựa theo yêu cầu của ngươi tự phạt chép năm lần.”

“Vậy ý nghĩa của bài thơ này là gì?”

“Cái này…” Tô Ấu Vi chu cái miệng nhỏ: “Ta vẫn chưa hiểu rõ lắm.”

Thạch Chí Kiên đứng lên nói: “Ấu Vi, chỉ thuộc lòng những bài thơ như vậy thôi thì chưa đủ, ngươi phải hiểu ý nghĩa của nó! Đặc biệt là câu cuối cùng của bài thơ này, xuân phong bất độ Ngọc Môn quan. Ngươi có biết vì sao gió xuân không qua được Ngọc Môn quan không?”

Tô Ấu Vi lắc đầu.

Thạch Chí Kiên đặt tay lên vai nàng, nghiêm túc nói: “Ngọc Môn canh phòng chặt chẽ như vậy, gió xuân làm sao có thể thổi vào?”

Tô Ấu Vi gật đầu: “Ta hiểu rồi.”

“Ngươi hiểu cái gì?”

‘Ta…”

“Được rồi, ngươi ra ngoài đi, suy nghĩ thật kỹ về ý cảnh của câu thơ này. Học thơ đừng quá cứng nhắc, ngươi phải học cách rút ra suy luận từ một ví dụ, chỉ bằng cách này ngươi mới có thể lấy thừa bù thiếu trong tương lai.”

Tô Ấu Vi gật đầu, cảm thấy Thạch Chí Kiên nói rất có lý, là do nàng quá ngu dốt nên mới không hiểu được.

“Thạch tiên sinh, à không, Kiên ca, café sắp nguội rồi, ngươi đừng quên uống nhé.”

“Yên tâm đi, ngươi pha thì ta nhất định sẽ uống.”

Tô Ấu Vi mỉm cười, lúc này mới chịu bước ra khỏi phòng.

Tô Ấu Vi vừa đi, Xú Ngư Minh vừa đến công ty làm được bốn năm ngày mang theo thùng nước, đồ lau nhà và khăn lau bước vào. Đầu tiên, hắn cung kính chào Thạch Chí Kiên một cái rồi mới ngẩng đầu nói: “Thạch tiên sinh, ta có thể giúp ngươi quét dọn vệ sinh không?”

Thạch Chí Kiên nhìn đồng hồ, thì ra đã đến giờ tan làm, trách không được Xú Ngư Minh lại xách thùng nước đến.

“Sàn nhà còn sạch mà, không cần lau đâu, nhưng kính cửa sổ thì hơi bẩn, ngươi giúp ta lau chùi một chút nhé.”

“Vâng, Thạch tiên sinh.”

“Đúng rồi, Minh ca, ngươi đã quen công việc ở đây chưa?”

“Quen rồi.” Xú Ngư Minh hà hơi vào kính cửa sổ, dùng sức lau mặt kính, vui vẻ nói: “Đi làm ở đây rất thoải mái. Chỉ cần dọn dẹp sạch sẽ là được. Một ngày còn được hai bữa cơm, ta ăn không hết có thể mang về nhà. Nhất là cơm thịt nướng, Hồng Nhi rất thích ăn.”

Thạch Chí Kiên mỉm cười: “Ngươi quen rồi thì tốt. Nếu ngươi làm tốt, đến lúc đó ta chuyển lên chính thức cho ngươi.”

Xú Ngư Minh lại rối rít nói lời cảm ơn.

Thạch Chí Kiên bưng tách café, suy nghĩ có nên vi phạm lương tâm một lần mà đổ nó đi không?

Lúc này, Xú Ngư Minh quay đầu lại, thấy Thạch Chí Kiên đang bưng tách café ngẩn người ra, không nhịn được lập tức hỏi: “Thạch tiên sinh, cái thứ mà ngươi đang cầm gọi là café đúng không?”

“Đúng vậy, có gì không?”

“Ta làm việc ở công ty mấy ngày rồi, thấy có người uống, nhưng ta thì chưa từng uống qua.” Xú Ngư Minh liếm môi: “Cho nên ta có chút hiếu kỳ.”

Thạch Chí Kiên mỉm cười, đưa tách café đến: “Vậy ngươi có muốn thử hay không?”

“Ta có thể sao?”

“Đương nhiên là có thể rồi.”

“Vậy thì ngại quá.” Ngoài miệng Xú Ngư Minh nói như vậy nhưng hắn đã bỏ khăn lau xuống, hai tay lau vào trong áo, sau đó mới tươi cười tiếp nhận tách café Thạch Chí Kiên đưa tới.

Trong khoảng thời gian này, hắn tò mò đến chết mất. Mỗi lần nhìn thấy mấy nhân viên văn phòng bưng tách café, biểu hiện vô cùng hài lòng giống như được thưởng thức mỹ vị thế gian, sự thèm muốn của hắn dâng lên đến cổ họng.

Hắn đoán, café này uống nhất định rất ngon. Nói không chừng nó giống như cam lộ từ trên trời vậy.

Lúc này, hắn không suy nghĩ nhiều, nhấp một ngụm café.

Đột nhiên, cơ bắp trên gương mặt hắn run rẩy, biểu hiện phong phú không cách nào hình dung.

“Ngươi uống có được không?” Thạch Chí Kiên hỏi.

“Vâng, vâng.” Xú Ngư Minh ngậm miệng gật đầu.

“Vậy thì uống thêm đi.”

Xú Ngư Minh cố gắng nuốt ngụm café xuống: “Café này uống ngon lắm, ta muốn giữ lại rồi từ từ uống.”

Thạch Chí Kiên gật đầu: “Tùy ngươi, nhưng thứ này uống nhiều sẽ không tốt cho dạ dày, uống vừa phải thôi.” Nói xong, hắn lại nhìn đồng hồ: “Ta còn có chuyện cần làm, ta đi trước.”

Xú Ngư Minh vội vàng nói: “Ngươi đi cẩn thận.”

Thạch Chí Kiên sắp xếp lại tài liệu của mình, dự định trước tiên sẽ đến chợ trời nổi tiếng ở Hồng Kông. Vì Pergo và con gái của hắn đều thích âm nhạc, cho nên hắn định đi mua mấy đĩa nhạc.

Mấy thứ này vừa không quá keo kiệt nhưng lại không quá sang trọng, thích hợp làm quà gặp mặt.

Không sai, Thạch Chí Kiên dự định gặp mặt Pergo một lần.

Thạch Chí Kiên vừa mới mở cửa bước ra ngoài, Xú Ngư Minh đã phun nước bọt phèo phèo: “Cái quỷ gì thế? Đắng quá!”

Hết chương 284.
Bình Luận (0)
Comment