Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 302 - Chương 302. Thạch Chí Kiên, Ta Đánh Chết Ngươi!

Chương 302. Thạch Chí Kiên, ta đánh chết ngươi!
Chương 302. Thạch Chí Kiên, ta đánh chết ngươi!

Làm sao đây?

Đới Phượng Ny đành phải kiên trì bước qua, làm bộ ngồi xuống trước mặt đại ca của mình.

Lúc này, Bình tỷ mang đến một bình hồng trà đậm mùi sữa và một đĩa bánh bích quy nhỏ.

Đây là thói quen uống trà sáng của Đới Phượng Ny, rất Anh hóa, đồng thời dung tích tách trà mà nàng uống lớn hơn nhiều so với tách trà nghệ thuật Trung Quốc, hơn nữa hoa văn lại rườm rà.

Đới Phượng Ny gật đầu với Bình tỷ, sau đó tự mình thêm sữa bò và nước chanh trong hồng trà, lúc này mới bưng lên nhấp một ngụm, tư thái ưu nhã.

Nếu không phải nàng bắt chéo chân, đôi chân trần nhún nhảy dưới gầm bàn ăn, những chiếc chuông bạc ở mắt cá chân kêu leng keng thì bề ngoài nàng chắc chắn sẽ trông giống một tiểu thư trầm lặng.

Đới Phượng Niên đang đọc báo, cảm thấy khó chịu vì tiếng leng keng trên mắt cá chân của Đới Phượng Ny. Hắn cau mày, ánh mắt rời khỏi tờ báo, nói với Đới Phượng Ny: “Thôi đi, khi ngươi uống trà có thể tuân theo quy củ một tý được không? Đừng có mà lắc chân mãi. Một chút tư thái nữ hài cũng không có.”

Đới Phượng Ny lườm hắn một cái, nhét hai cái bánh bích quy nhỏ vào miệng, vừa nhai vừa nói: “Ở ngoài đã phải làm thục nữ, về nhà còn phải giả bộ thục nữ, mệt mỏi quá.”

Đới Phượng Niên lắc đầu, có chút chán nản. Hắn không biết mình đã phê bình khuyết điểm này của em gái bao nhiêu lần nhưng nàng vẫn không thay đổi.

Đới Phượng Ny thừa cơ nói: “Ai ui, ta đau bụng quá. Ta muốn đi vệ sinh, đưa tờ báo cho ta.”

Nói xong, nàng chộp lấy chồng báo trước mặt Đới Phượng Niên, quét mắt một vòng, rút ra tờ Minh Báo rồi xoay người ôm bụng nhanh như chớp chạy vào nhà vệ sinh.

Nhìn hành động của em gái, Đới Phượng Niên lại lắc đầu: “Kỹ năng diễn xuất quá tệ. Thật không biết vì sao nàng lại thích đọc những thứ văn chương lộn xộn đó! Tiểu thuyết võ hiệp hay như vậy sao? Chẳng biết có mùi vị gì nữa.”

Trong nhà vệ sinh.

Bình tỷ chu đáo đốt một que gỗ đàn hương cắm vào góc tường, một luồng khói sảng khoái bay lên trong không khí.

Đới Phượng Ny ngay cả quần cũng không cởi, ngồi chồm hổm trên bồn cầu, hai tay mở tờ báo ra, nóng lòng quét qua chuyên mục tiểu thuyết võ hiệp.

“Thiết Huyết Truyền kỳ? Quả nhiên có tiểu thuyết mới.” Đới Phượng Ny kích động hẳn lên, nhịn không được nhanh như chớp đọc chương truyện.

Rất nhanh, nàng đã đọc đến phần cuối cùng của chương truyện. Chợt nàng sửng sốt, không biết mình có đọc nhầm không. Nàng dụi mắt, cẩn thận đọc lại lần nữa.

Không sai.

Tên khốn Thạch Chí Kiên lại có thể quảng cáo trong bộ truyện hay như vậy?

Lại còn nước ngọt mì tôm ngon tuyệt?

Lúc này…

Trong nhà vệ sinh truyền đến tiếng quát: “Thạch Chí Kiên, ta đánh chết ngươi!”

“Ngươi kêu cái gì vậy? Còn không mau ra đây?”

Trong phòng ăn, Đới Phượng Niên gọi to.

Bình tỷ đang hầu hạ bên cạnh vội bước đến trước cửa nhà vệ sinh, gõ nhẹ lên cửa vài cái rồi nói: “Tiểu thư, đại thiếu gia bảo ngươi ra ngoài.”

Đới Phượng Ny bên trong khó chịu trả lời một câu: “Ta biết rồi.”

Rất nhanh, gương mặt Đới Phượng Ny tràn đầy sự tức giận từ trong nhà vệ sinh bước ra, nhưng trước đó nàng còn giả vờ ấn nút xả bồn cầu. Bồn cầu vang lên tiếng xả nước ùng ục.

Đới Phượng Ny chu miệng bước đến trước mặt Đới Phượng Niên, cầm tờ báo trong tay đập xuống trước mặt anh trai: “Tên khốn Thạch Chí Kiên dám quảng cáo trong phần cuối của truyện. Hắn còn tinh ranh hơn cả khỉ con.”

Đới Phượng Niên cầm tờ báo liếc nhìn một cái rồi khinh thường vứt xuống: “Đúng là có chút ý tưởng, nhưng điều này hữu dụng sao?”

Đới Phượng Ny gấp lên: “Ca, ngươi không đọc mấy loại tiểu thuyết này nhưng người đọc nó thì nhiều lắm. Hồng Kông có bốn triệu người, một trăm người đọc nó cũng không phải con số nhỏ.”

Đới Phượng Ny nói như vậy ngược lại gợi sự hứng thú của Đới Phượng Niên. Hắn cầm tờ báo lên đọc lướt qua: “Mấy loại tiểu thuyết này nhiều người xem như vậy sao? Chưa chắc đâu.”

Theo quan điểm của Đới Phượng Niên, những người thích đọc loại tiểu thuyết này hoặc là não kém phát triển hoặc não có vấn đề, làm sao có ai có thể tin được nội dung kỳ quái đó?

Đới Phượng Ny trợn mắt. Nàng biết đại ca Đới Phượng Niên không thích lãng phí thời gian vào những thứ như thế này.

Đáng tiếc nàng lại không cách nào chứng minh là đúng.

Đới Phượng Niên thấy em gái kinh ngạc, lập tức cười nói: “Trong mắt của ta, mấy phương thức quảng cáo này rất ngây thơ cũng chẳng có tác dụng. Cho nên, ngươi không cần phải lo lắng, ngược lại gần đây tình huống nhà máy của chúng ta như thế nào rồi?”

Đới Phượng Ny ngồi xuống, thuật lại tình trạng kinh doanh của công ty Vĩnh Khang.

“Nói tóm lại, chúng ta tạm thời chiếm ưu thế về phương diện nước uống. Mặc dù thức uống mới của Thạch Chí Kiên được quảng bá rất rầm rộ nhưng đồ uống của chúng ta đã chiếm lĩnh thị trường một cách vững chắc, chỉ là không biết còn có thể kiên trì bao lâu.”

Dừng một chút, Đới Phượng Ny nói tiếp: “Ngươi không biết đâu, bài hát quảng cáo mà tên khốn Thạch Chí Kiên sáng tác có tác dụng tẩy não rất mạnh, khiến cho ta ngay bây giờ mà còn có thể hát được. Còn nữa, tên khốn Trịnh Thiệu Thu trước kia chỉ là loại vô danh tiểu tốt nhưng bây giờ đã bắt đầu nổi tiếng, mặc đồ ba lê nhảy múa cả ngày, rất đáng ghét.”

“Còn về phương diện mì tôm, chúng ta đã thất bại hoàn toàn. Hiện tại, thương hiệu mì tôm của Thạch Chí Kiên đã chiếm lĩnh thị trường hoàn toàn, trở thành thương hiệu nổi tiếng nhất. Đồng thời, loại mì ly mà hắn mới thiết kế cũng rất được tầng lớp trung lưu và thượng lưu ưa chuộng. Ngay cả ta cũng nhịn không được mà mua mấy thùng mì về để dành ăn khuya.”

Hết chương 302.
Bình Luận (0)
Comment