Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 317 - Chương 317. Đúng Là Thơm

Chương 317. Đúng là thơm
Chương 317. Đúng là thơm

Thạch Chí Kiên thấy mọi người nghẹn họng nhìn mình, cho rằng mọi người đã bị tấm lòng chân thành của mình “đả động”, lập tức vỗ tay nói: “Được rồi, mọi người đừng có ngẩn ra đó. Tất cả đều bận cả ngày rồi, hiện tại cũng là lúc ăn cơm. Ta cũng đã chuẩn bị xong bữa ăn cho mọi người rồi.”

Trâu Văn Hoài chỉ vào một đống lớn dưới đất: “Không phải ăn mì tôm, uống nước ngọt chứ?”

“Lão Trâu, lời này là do ngươi nói. Hôm nay là ngày đầu tiên mọi người đi làm, ta tốt xấu gì cũng phải để lại ấn tượng tốt cho các ngươi. Chị, thức ăn nấu xong chưa? Ngươi mang lên đi.”

Thạch Chí Kiên nói xong, quay đầu lại nói với đám người Trâu Văn Hoài: “Mọi người nhớ ăn thật no. Lát nữa chúng ta có việc quan trọng cần làm.”

“Bắt đầu công việc rồi à?”

“Công việc gì?”

“Bí mật.”

Lầu ba, Phượng chân thọt Thạch Ngọc Phượng đang quay cuồng trước bếp trong chiếc tạp dề, cầm muỗng xào rau hẹ trứng tráng trong nồi, miệng lải nhải: “A Kiên ngươi tự dưng dẫn một đám người đến nhà cũng chẳng thèm nói ta một tiếng. Căn phòng bên dưới ta đã định cho thuê. Đối phương đồng ý trả cho ta 450 tệ một tháng. Bây giờ thì tốt rồi, không còn gì nữa.”

“Năm người bên dưới nhìn cũng nhã nhặn, không giống người xấu, ai cũng đều đeo mắt kính. Khi cha còn sống đã nói, sợ nhất là nam nhân đeo kính. Tất cả đều là kẻ bại hoại, không bao giờ nhìn ra được chỗ xấu trong lòng bọn hắn.”

“A Kiên, ngươi tuyệt đối không được học xấu theo bọn hắn. Thạch gia chúng ta chỉ còn một mình ngươi là nam. Mì tôm nước ngọt được rồi, còn mở công ty điện ảnh gì nữa. Điện ảnh đâu phải ai muốn làm là làm được. Người có thể làm được điện ảnh nghe nói đều là tinh tú hạ phàm. Trần Bảo Châu là thất tiên nữ, còn Tạ Nguyên là Đổng Vĩnh.”

Lúc này Đại Thanh Hùng bu lại: “Ngọc Phượng tỷ, thức ăn xong chưa? Ta có thể mang xuống dưới được chưa?”

Thạch Ngọc Phượng chỉ vào đậu phộng chiên, dưa chuột trộn, còn có thịt kho tàu, nói: “Ngươi mang những món đó xuống trước đi. Ta xào mấy món mặn đã.”

Đại Thanh Hùng gật đầu, dùng hai bàn tay to của mình cầm hai cái dĩa, khí phách hiên ngang xuống lầu.

Đại Thanh Hùng vừa ra khỏi nhà bếp, Hồ Tu Dũng đã xuất hiện nói với Thạch Ngọc Phượng: “Ngọc Phượng tỷ, thức ăn còn chưa có sao?”

Thạch Ngọc Phượng đáp: “Có mấy món A Hùng đã mang xuống rồi. Ta còn đang xào, ngươi đừng vội.”

“Ta không vội.” Hồ Tu Dũng khoanh tay, xoa cằm, đứng chờ đợi đằng sau Thạch Ngọc Phượng.

Lúc này, Thạch Ngọc Phượng đột nhiên cầm một miếng trứng tráng quay đầu lại nói với Hồ Tu Dũng: “Há mồm.”

“Sao?” Hồ Tu Dũng ngẩn người, ngơ ngác nhìn Thạch Ngọc Phượng.

Thạch Ngọc Phượng nói: “Ta bảo ngươi há mồm nếm thử thức ăn. Mấy ngày nay lỗ mũi ta bị nghẹt, không nếm được.”

Hồ Tu Dũng vội há miệng, một ngụm nuốt miếng trứng tráng của Thạch Ngọc Phượng vào bụng.

Thạch Ngọc Phượng giật mình: “Ngươi từ từ một chút. Thiếu chút nữa cắn đứt ngón tay của ta rồi.”

Hồ Tu Dũng luống cuống tay chân, nhai nhai mấy lần rồi mới lau miệng: “Ta không phải cố ý? Không cắn trúng tay của ngươi chứ?”

‘Đương nhiên là không rồi. Sao, trứng ngọt hay mặn?”

Hồ Tu Dũng lắc đầu: “Ăn nhanh quá, nếm không ra.”

Thạch Ngọc Phượng chán nản, chống nạnh nói: “Ngươi ngốc thật, ngay cả mặn ngọt cũng nếm không ra.”

Hồ Tu Dũng gãi đầu: “Mẹ của ta nói có đôi khi ta rất đần độn. Ha ha ha.”

Thạch Ngọc Phượng dùng ngón tay bốc một miếng trứng tráng khác, nói với Hồ Tu Dũng: “Há miệng.”

Hồ Tu Dũng sợ cắn tay của Thạch Ngọc Phượng, lần này hắn há miệng thật to giống như đứa bé xem bệnh, “A” một tiếng.

Thạch Ngọc Phượng thấy hắn như vậy, không nhịn được bật cười. Hồ Tu Dũng chợt cảm thấy Thạch Ngọc Phượng như nhánh hoa run rẩy, hóa thân thành một mỹ nhân nũng nịu, có được sự xinh đẹp, hiền lương thục đức không nói ra được.

Thạch Ngọc Phượng ném miếng trứng tráng vào miệng của Hồ Tu Dũng: “Nếm lại thử xem.”

Hồ Tu Dũng ngơ ngác nhìn Thạch Ngọc Phượng, miệng máy móc khép lại: “Đúng là thơm.”

..

Vịnh Thanh Thủy, công ty Thiệu thị.

Bộ phận sản xuất, văn phòng giám đốc.

Sắc mặt Chu Độ Văn có chút khó coi, ném phụ bản Minh Báo lên bàn, tức giận nói: “Ăn cứt thật! Tờ báo rác rưởi này viết ta thành Đông Phương Bất Bại, còn nói sau khi ta bị thiến thì lén tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển. Mẹ nó chứ! Công ty điện ảnh của Thạch Chí Kiên như thế nào rồi?”

“Nghe nói là đã tìm được địa điểm làm việc nhưng hình như gần đây tốc độ xây dựng nhà máy ở Thạch Giáp Vĩ của hắn đang tăng tốc, phương diện tiền bạc không được đầy đủ cho lắm. Cho nên, tạm thời hắn không rót tiền vào công ty điện ảnh.” Trợ lý của Chu Độ Văn cẩn thận nói.

“Thật sao? Ta biết tên tiểu tử này không đáng tin cậy mà. Đám phản bội Trâu Văn Hoài đã bị tên tiểu thử trứng thối đó lừa bịp.” Chu Độ Văn dựa lưng vào ghế, đốt một điếu thuốc, nheo mắt hút một hơi.

“Tên của công ty điện ảnh kia là gì? Gia Hòa đúng không? Cũng không biết là ai đặt. Nghe xong là thấy thất bại rồi. Gia Hòa? Gia Hòa? Nào uy phong bằng Thiệu thị SB chúng ta chứ?”

“Công ty điện ảnh dễ mở lắm sao? Một bộ phim thấp nhất cũng phải đầu tư một hai trăm nghìn. Đằng sau còn có sự hỗ trợ của rạp chiếu phim. Muốn mở một công ty, tối thiểu nhất cũng phải có vốn lưu động hơn một triệu.”

Chu Độ Văn thoải mái tựa lưng vào ghế, chậm rãi phun ra một làn khói: “Chúng ta cứ chờ xem đám khốn đó sẽ thất bại như thế nào.”

Hết chương 317.
Bình Luận (0)
Comment