Nữ nhân gầy tên Hứa Chiêu Đệ, là một nữ công nhân bình thường của nhà máy sản xuất hoa nhựa.
Nữ nhân mập tên Chu Đại Hồng, là tổ trưởng của các nàng.
Chồng của Chu Đại Hồng là một tiểu thương nhỏ tiêu thụ sản phẩm của nhà máy hoa giấy. Có mối quan hệ đó, Chu Đại Hồng luôn làm mưa làm gió ở nhà máy, không coi ai ra gì.
“Người thanh niên đẹp trai bên cạnh Phượng chân thọt là ai?”
“Hình như là em trai của Phượng chân thọt, tên là cái gì Kiên đấy. Nghe nói trước kia hắn uy phong lắm, làm cảnh sát, nhưng sau này không làm nữa.” Hứa Chiêu Đệ nhìn Thạch Chí Kiên, nói.
Chu Đại Hồng nhìn Thạch Chí Kiên một chút: “Đáng tiếc, đẹp trai như vậy lại là một tên vô công rỗi nghề. Trông thì ngon mà không dùng được.”
Hứa Chiêu Đệ vội nói: “Nhưng nghe nói bây giờ hắn mở nhà máy nhỏ, còn kiếm được rất nhiều tiền.”
Chu Đại Hồng cười lạnh: “Kiếm tiền? Nhiều tiền bằng chồng của ta không? Nhìn bộ dạng của hắn còn chưa đến hai mươi tuổi, còn học người ta mở nhà máy. Coi chừng lỗ chết.”
Hứa Chiêu Đệ không dám nói tiếp. Nàng cũng chỉ nghe lời đồn mà thôi. Nàng thấy Thạch Chí Kiên đúng là trẻ tuổi thật, nhìn như thế nào cũng giống sinh viên còn đang đi học. Nàng nhớ hình như vừa rồi bọn hắn còn đi xe kéo đến, ăn mặc cũng bình thường, nào có chỗ nào giống ông chủ chứ?
“Hồng tỷ, ngươi nói đúng, nhìn hắn giống như tên nghèo kiết xác, nào có thể so với Khuê ca chứ?”
Lúc này Chu Đại Hồng mới thỏa mãn hừ mũi một cái. Trong mắt của nàng, mặc dù chồng của nàng Ngô Đức Khuê chỉ là tiểu thương nhỏ, nhưng không phải em trai của quỷ nghèo Phượng chân thọt có thể so sánh.
Dưới lầu, Thạch Ngọc Phượng dẫn theo Thạch Chí Kiên và con gái Khương Bảo Nhi bước vào trong rạp hát.
Vừa mới tiến vào rạp hát, Phượng chân thọt đã bị một số chị em trong nhà máy bao vây lại.
“Ngọc Phượng tỷ, ta còn tưởng rằng ngươi không đến.”
“Đúng vậy, nghe nói sang năm ngươi sẽ nghỉ việc không làm nữa?”
Thạch Ngọc Phượng mỉm cười chào hỏi mọi người: “Cũng bởi vì ta sắp nghỉ việc nên mới đến gặp mọi người. Bằng không, sau này sẽ không còn cơ hội nữa.”
“Ha ha, Ngọc Phượng tỷ, ngươi đúng là người có tình có nghĩa.”
“Đúng vậy, sắp nghỉ việc rồi mà còn đến thăm chúng ta.”
“Sau này không có ngươi thì chúng ta phải làm sao? Ai bênh vực cho kẻ yếu chúng ta?”
Thạch Ngọc Phượng được mọi người tâng bốc đến mặt mày hớn hở, vội giới thiệu em trai của mình: “Đây là em trai của ta, Thạch Chí Kiên.”
“Ồ, em trai của ngươi đẹp trai như vậy sao? Có bạn gái chưa? Có nghĩ đến ta hay không?”
“Ngọc Phượng tỷ, tỷ xem ta có được không? Ta hiền lành, còn thanh thuần nữa.”
“Thanh thuần cái đầu! Cũng không biết ai đầu tuần cùng với Tịnh Tử Khôn đi xem phim. Khi trở về còn nói môi của mình sắp bị nát.”
Những nữ công nhân này bình thường nói chuyện không kiêng nể, thích trêu đùa lẫn nhau.
Các nàng thấy Thạch Chí Kiên trẻ tuổi đẹp trai, lại là em trai của Thạch Ngọc Phượng, cứ tưởng hắn là trai mới lớn, ra sức trêu chọc.
Thạch Ngọc Phượng biết rõ em trai của nàng không phải loại đèn cạn dầu, ngay cả Nhiếp tiểu thư đang thuê nhà của nàng thiếu chút nữa bị hắn ăn sạch. Nếu hắn muốn, đám chị em “thanh thuần” của nàng còn không bị hắn lừa gạt trong vài phút sao?
“Đừng làm rộn, chúng ta mau vào chỗ đi. Tối nay có kịch, chúng ta ngồi ở hàng đầu là tốt nhất.”
“Chọn cái gì mà chọn. Chỗ ngồi hàng đầu đã được định sẵn rồi, đều là mấy ông chủ lấy hàng của chúng ta, còn có người thân của bọn hắn, lãnh đạo nhà máy. Công nhân nho nhỏ như chúng ta chỉ có thể ngồi đằng sau.” Một người nói.
Thạch Ngọc Phượng khẽ giật mình: “Trước đó ta không có nghe là có phân chia chức vụ như vậy, mọi người bình đẳng với nhau, ngồi chỗ nào cũng được mà?”
“Mấy chuyện hoang đường này mà ngươi cũng tin. Ngươi cũng không phải không biết cách làm người của ông chủ Lý, luôn thích nói một đàng làm một nẻo.”
“Đúng vậy, ông chủ Lý thay đổi rồi. Trước kia, tốt xấu gì hắn cũng suy nghĩ cho chúng ta. Bây giờ người ta phát tài rồi, gia đại nghiệp đại, nào còn để ý đến những người làm công như chúng ta nữa.”
Thạch Ngọc Phượng nói: “Các ngươi tuyệt đối đừng nói như vậy. Ông chủ Lý là người tốt. Ngươi nhìn đi, cuối năm hắn tổ chức tiệc tất niên cho chúng ta. Có ăn có uống lại có kịch để xem, ông chủ như vậy đi đâu mà tìm?”
“Cũng chỉ có một mình ngươi nghĩ như vậy. Tư bản không một ai tốt cả.”
Câu nói này là của Thạch Chí Kiên.
Thạch Ngọc Phượng thấy em trai của mình làm mình xấu hổ như vậy, lập tức trừng mắt với hắn, thấp giọng nói: “Ngươi còn không phải tư bản sao?”
Thạch Chí Kiên nhún vai: “Ta khác, ta là người làm ăn có lương tâm.”
“Gian thương thì có.” Thạch Ngọc Phượng lẩm bẩm.
“Ngươi nghe ai nói?”
“Hồ Tuấn Tài, luật sư Hồ.”
“Là tên khốn đó? Ngày mai ta sẽ xử hắn.”
Trong lúc Thạch Chí Kiên và Thạch Ngọc Phượng đấu võ mồm, một nữ công nhân kéo Thạch Ngọc Phượng nói: “Vở kịch sắp bắt đầu rồi, chúng ta tìm chỗ ngồi trước. Ồ, Bạch Tuyết Tiên ra biểu diễn rồi.”