Nhưng không chờ hắn nói hết câu, mắt của hắn đã trợn tròn, ngơ ngác nhìn bản vẽ trong tay, sau đó ngẩng đầu nhìn Phì Tử Khôn: ‘Tiên sinh, ngươi không đùa ta chứ? Đây mà gọi là họp báo à? Các ngươi có phải tìm nhầm địa chỉ rồi không? Đây là sân thể thao hoặc vũ trường cỡ lớn mới đúng.”
Phì Tử Khôn vỗ vai của hắn: “Vừa rồi ngươi nói hết thảy đều là trò trẻ con, vậy vất vả cho ngươi xế chiều ngày mai bố trí hội trường cho thật tốt.”
“Không phải chứ tiên sinh.” Ngươi phụ trách nhìn thấy Phì Tử Khôn muốn đi, vội kéo cánh tay Phì Tử Khôn lại, khổ sở nói: “Tình huống này quá lớn, chỉ trong một ngày chỉ sợ chúng ta không giải quyết được.”
“Có chơi có chịu.” Phì Tử Khôn thâm ý nói.
“Chỉ cần làm xong, buổi trình diễn thời trang của Thần Thoại chúng ta sẽ tổ chức ở khách sạn các ngươi, ok?” Phì Tử Khôn khoa tay với người phụ trách.
Người phụ trách vẫn khổ sở nói: “Ta sẽ cố hết sức.”
…
Cùng lúc đó.
Trên lầu ba nhà hàng Hải Lý Lao.
Thạch Chí Kiên mặc áo vest phẳng phiu, chắp tay sau lưng, thưởng thức diễn tấu của đám người Hoàng Triêm.
“Không đúng, tiết tấu phải trữ tình hơn một chút. Đúng rồi, chậm rãi, ôn nhu một chút. Các người hãy cảm nhận ca từ của ta, giống như có ngôi sao xẹt qua không trung. Nhất định phải có cảm giác tiết tấu.”
Thạch Chí Kiên giống như nhạc trưởng âm nhạc, dùng tay múa múa, chỉ đạo đám người Hoàng Triêm.
Một lát sau, diễn tấu kết thúc.
Hoàng Triêm chạy đến: “Thạch tiên sinh, chúng ta đã dựa theo ca khúc của ngươi mà luyện tập, ngươi xem có hài lòng không?”
“Ta rất hài lòng, đợi lát nữa sẽ khen thưởng ngươi một trăm đồng.”
“Cảm ơn Thạch tiên sinh, ngươi quá hào phóng rồi.”
Hoàng Triêm vô cùng vui mừng. Từ khi hắn và Thạch Chí Kiên ký hợp đồng ba mươi năm, hắn bắt đầu cố gắng trở thành một nhạc sĩ ưu tú phấn đấu vì âm nhạc.
Thạch Chí Kiên vô cùng coi trọng hắn, thỉnh thoảng còn khen thưởng hắn. Điều này khiến cho Hoàng Triêm cảm thấy mình tìm không sai ông chủ.
Nhất là ca khúc mới mà Thạch Chí Kiên sáng tác thật sự quá tuyệt vời. Mặc kệ là tiết tấu hay vận vị đều khiến người ta nhớ mãi không quên.
“Đúng rồi, ông chủ, ban nhạc của chúng ta vừa được tổ chức lại. Trước kia, nó được gọi là Đại Nha Nhạc Đội. Chúng ta cảm thấy nó hơi dung tục, bây giờ chuẩn bị dùng một tên mới. Ngươi nghĩ xem lấy tên nào là phù hợp?” Hoàng Triêm thành khẩn nhìn Thạch Chí Kiên.
“Đúng vậy, Thạch tiên sinh. Trước kia ban nhạc của chúng ta rất nghèo. Vì kiếm ăn mà chỉ có thể làm việc vặt. Bây giờ vất vả lắm mới có thể đi lên, làm sao cũng phải lấy cái tên cho vang dội mới được.” Tay trống ban nhạc nói.
“Thế các ngươi muốn lấy tên gì?” Thạch Chí Kiên trưng cầu ý kiến của bọn hắn trước.
Hoàng Triêm nói: “Ta không phải họ Hoàng sao? Vừa lúc tay trống và ghita của ban nhạc chúng ta cũng họ Hoàng. Cho nên mọi người muốn lấy cái tên là Hoàng Thượng Hoàng.”
“Ban nhạc Hoàng Thượng Hoàng?” Thạch Chí Kiên xoa cằm, suy nghĩ một lát: “Có chút bá khí. Các ngươi làm nghệ thuật chứ không phải băng đảng, phải có hơi thở của nghệ thuật mới được.”
“Xin Thạch tiên sinh đặt tên giùm.” Hoàng Triêm, tay trống còn có tay ghita đồng thanh nói.
“Như vậy đi, chi bằng các ngươi gọi là Hương Giang Thanh Ngọc Liễu.”
“Hương Giang Thanh Ngọc Liễu?” Đám người Hoàng Triêm nhìn nhau.
Chỉ cảm thấy sau khi nghe được cái tên này, trong lòng đột nhiên có một gợn sóng rất nhỏ. Một cảm giác rất kỳ diệu.
“Cái tên này nghe có vẻ không tệ.”
“Đúng vậy, rất văn nghệ, nhất là được trích từ “Thanh ngọc án, đoản đình phương thảo trường đình liễu” Quả nhiên cực phẩm.”
“Cảm ơn Thạch tiên sinh đã đặt tên.”
Đám người Hoàng Triêm cùng nhau chắp tay về phía Thạch Chí Kiên, ánh mắt tràn ngập sự kính nể.
Mọi người chỉ cảm thấy Thạch tiên sinh quả nhiên không tầm thường. Chẳng những rất giỏi sáng tác, ngay cả việc đặt tên cũng có tiêu chuẩn như vậy, thuận miệng là có thể thốt ra, khiến bọn hắn phải âm thầm phục sát đất.
Thấy mọi người dường như rất hài lòng với cái tên này, Thạch Chí Kiên cười nói: “Hãy tin ta, tương lai ban nhạc của các ngươi sẽ rất nổi tiếng.”
Đúng lúc này...
“A Kiên, tại sao ngươi lại mời chúng ta đến chỗ này thế?”
“Đúng vậy, chẳng lẽ ngươi mời hai chúng ta đến đây ăn lẩu?” Âm thanh của Từ tam thiếu và Hoắc đại thiếu từ dưới lầu truyền lên.
Thạch Chí Kiên dặn dò đám người Hoàng Triêm: “Các ngươi đi chuẩn bị trước, đợi lát nữa bắt đầu tập luyện.”
“Vâng, Thạch tiên sinh.”
Lúc này, hai người Từ tam thiếu và Hoắc đại thiếu đã lên đến tầng ba.
Từ tam thiếu chắp tay sau lưng giống như một cán bộ kỳ cựu của ủy ban Kiểm tra Kỷ luật đi lên. Sau khi bước lên lầu nhìn thấy Thạch Chí Kiên, hắn liếc mắt nhìn dàn nhạc Thanh Ngọc Liễu bên cạnh, lập tức duỗi ngón tay chỉ vào Thạch Chí Kiên, như ông cụ non nói: “A Kiên, đừng nói ta không quan tâm ngươi. Ngươi nhìn đi, bây giờ đã là lúc nào rồi mà ngươi còn mê muội mất ý chí ở đây, chỉ lo âm nhạc như vậy.”
Hoắc đại thiếu cũng nói: “Đúng vậy, chúng ta nghe nói ngày mai ngươi muốn tổ chức họp báo, trong lòng chúng ta cảm thấy nôn nóng thay cho ngươi. Sau khi nhận được điện thoại của ngươi, chúng ta vội chạy đến đây thương lượng đối sách với ngươi.”