“Đương nhiên, nếu ngươi đủ ưu tú, đến lúc đó ngươi làm chủ tịch rồi cũng có thể trở thành Thái Bình Thân Sĩ giống như ta, trở thành ủy viên của hội đồng lập pháp.”
Oành một chút.
Những người có mặt tại hiện trường chỉ cảm thấy có tiếng nổ bên tai.
Thái Bình Thân Sĩ?
Ủy viên hội đồng lập pháp?
Không thể nào?
…
Giới kinh doanh Hồng Kông có ba hiệp hội lớn, là hiệp hội bất động sản Hồng Kông, hiệp hội đua ngựa Hồng Kông và hiệp hội thực phẩm Hồng Kông.
Mặc dù hiệp hội thực phẩm Hồng Kông bình thường nhất trong ba hiệp hội nhưng lại có tính lũng đoạn mạnh nhất.
Mục đích cuối cùng nhất của bất động sản và đua ngựa là kiếm tiền.
Các loại thực phẩm như ngũ cốc, dầu, gạo, mì đều liên quan đến sinh kế của người dân nên các hiệp hội lương thực không chỉ có thể kiếm tiền mà còn tham gia vào chính trị.
Lợi Triệu Thiên đã dựa vào thân phận chủ tịch hiệp hội của mình, được người nước ngoài tặng cho danh hiệu Thái Bình Thân Sĩ, lại còn đảm nhiệm chức ủy viên hội đồng lập pháp.
Ủy viên hội đồng lập pháp với ủy viên khu vực Tả Kiều Trị khác nhau một trời một vực.
Ủy viên khu vực chẳng qua chỉ uy phong được một khu, giống như Tả Kiều Trị có thể hoành hành ở Thuyên Loan vậy.
Ủy viên hội đồng lập pháp có thể uy phong trong toàn bộ hội đồng lập pháp, ngay cả người nước ngoài cũng không thể không nịnh bợ.
Lợi Triệu Thiên ném ra mồi nhử này quá lớn.
Chỉ cần Thạch Chí Kiên có lòng tham cắn lấy, Lợi Triệu Thiên có thể điều khiển hắn, sau này muốn làm gì thì làm.
Như vậy, hắn muốn gia nhập liên minh khai thác bất động sản Thuyên Loan còn không dễ như trở bàn tay sao?
Lý Giai Thành ở bên cạnh không khỏi sinh lòng ghen ghét.
Mặc dù bây giờ hắn có nhiều tiền nhưng thân phận địa vị lại không có, nhất là không đảm nhiệm được chức vụ quan trọng trong chính phủ, càng không có chút vinh dự nào.
Lý Giai Thành lại càng hâm mộ thân phận Thái Bình Thân Sĩ và ủy viên hội đồng lập pháp của Lợi Triệu Thiên.
Yêu cầu của hắn không cao, chỉ cần Thái Bình Thân Sĩ là được rồi.
Kiếp trước, nguyện vọng tốt đẹp này của Lý Giai Thành mãi cho đến năm 1981 mới thực hiện được, được chính phủ thuộc Anh bổ nhiệm làm Thái Bình Thân Sĩ thế hệ mới.
Nhưng bây giờ, Lợi Triệu Thiên lại đề cử Thạch Chí Kiên làm phó chủ tịch hiệp hội thực phẩm, còn hứa hẹn đến lúc đó giúp hắn lên vị trí chủ tịch.
Đây chẳng phải nói tiểu tử này sẽ nhanh hơn hắn, một bước lên trời?
Trong đầu Lý Giai Thành không nhịn được hiện lên tình huống sau khi Thạch Chí Kiên lên chức, hắn phải cúi đầu gọi đối phương là ủy viên Thạch, Thái Bình Thân Sĩ Thạch?
Lý Giai Thành bỗng nhiên lắc đầu, không dám nghĩ tiếp.
Không dám tưởng tượng hắn lại phải khúm núm trước tên tiểu tử này.
Mọi người chung quanh đều chấn kinh trước điều kiện đưa ra của Lợi Triệu Thiên.
Nhất là Tả Kiều Trị lại càng mở to mắt, gương mặt hâm mộ nhìn Thạch Chí Kiên. Cơ hội tốt đến như vậy, nếu đổi lại là hắn, hắn sẽ đồng ý ngay lập tức, thậm chí quỳ xuống ôm hai chân của Lợi Triệu Thiên gọi đối phương là cha ruột.
Lúc này, ngoại trừ Tả Kiều Trị, biểu hiện kích động nhất cũng như căng thẳng nhất là người một nhà Thạch thái công.
Thạch thái công dành cả cuộc đời của mình để dạy học ở Thuyên Loan, nhưng cuối cùng cũng chỉ nhận được danh xưng “đức cao vọng trọng”. Hai đứa con trai của hắn cũng chỉ là tiểu thương nhân. Nếu nhà họ Thạch thật sự có một Thái Bình Thân Sĩ, ủy viên hội đồng lập pháp, đây tuyệt đối là mộ tổ bốc khói xanh.
“Lão nhị, lão tam, ta có nghe lầm hay không? A Kiên thật sự có thể trở thành Thái Bình thân Sĩ, còn có ủy viên hội đồng lập pháp?” Thạch thái công kích động đến mức không nói ra lời.
Thạch Đạt Quý và Thạch Đạt Vinh cũng vô cùng kinh sợ, chết lặng trước lời nói của Lợi Triệu Thiên.
“Hình như là vậy. Bây giờ chỉ xem A Kiên có đồng ý hay không mà thôi.”
“Làm sao hắn lại không đồng ý chứ? Chuyện tốt như vậy mà.”
Không chỉ có Thạch thái công nghĩ như vậy, những người khác cũng nghĩ như thế.
Nhất là Lợi Triệu Thiên đang ngậm xì gà, tư thái cao ngạo, ánh mắt trêu tức, cảm thấy lần này Thạch Chí Kiên sẽ không từ chối hắn, trừ phi đối phương là kẻ ngốc.
“Thật ngại quá, ta từ chối.” Thạch Chí Kiên nói.
“Cái gì, ta không nghe lầm chứ?” Lợi Triệu Thiên thiếu chút nữa đánh rơi điếu xì gà.
Những người chung quanh cũng cảm thấy kinh ngạc, không thể tin được nhìn Thạch Chí Kiên.
Thạch thái công lung lay cơ thể, thiếu chút nữa ngã ngay tại chỗ.
Chẳng ai ngờ rằng Thạch Chí Kiên sẽ từ chối, còn từ chối một cách thẳng thừng như vậy.
Trong lúc mọi người đang chờ đợi lý do Thạch Chí Kiên từ chối, Thạch Chí Kiên bỗng nhiên nói một câu: “Chủ tịch Lợi, ông chủ Lý, không biết các ngươi có hứng thú leo núi với ta không?”
“Cái gì, leo núi? Là có ý gì?”
Thạch Chí Kiên chỉ vào ngọn núi cách đó không xa: “Đứng trên đỉnh cao nhất, tầm mắt bắt trọn những ngọn núi thấp. Chẳng lẽ hai vị không hiếu kỳ bên trên ngọn núi đó có phong cảnh như thế nào sao?”
Lợi Triệu Thiên và Lý Giai Thành nhìn nhau, biết Thạch Chí Kiên đang có ám chỉ khác, lập tức gật đầu: “Được.”