Chương 739: Có phải Cổ Long giả hay không?”
Chương 739: Có phải Cổ Long giả hay không?”Chương 739: Có phải Cổ Long giả hay không?”
Chương 739: Có phải Cổ Long giả hay không?”
Vượng Giác, đường Nathan.
Nhà của Triệu Á Chỉ.
"A Chi, ngươi thử loại son môi này trước đi." Triệu Thế Tăng đưa cho Triệu Á Chi thỏi son Dior mới mua: "Ta đặc biệt mua loại son này cho ngươi. Mấy nữ minh tinh bây giờ đều thích thương hiệu này."
Triệu Á Chi mở thỏi son ra bôi lên một chút, sau đó cau mày: "Cha, sau này ngươi đừng mua mấy thứ mà mình không am hiểu nhé. Màu này không hợp với ta."
Triệu Thế Tăng gấp lên: "Tại sao lại không thích hợp với ngươi? Ngươi nhìn đi, màu đỏ đẹp đến cỡ nào. Nhân viên bán hàng nói với ta đây là xu hướng mới nhất đấy."
"Ta mới mười sáu mười bảy tuổi, còn màu son này thì lại quá già." Triệu Á Chi chép miệng, chỉ vào môi của mình: "Ngươi nhìn đi, có đẹp hay không?"
Triệu Thế Tăng nhìn vào môi của con gái: 'Khụ khụ, hình như là đỏ hơi nhiều."
"Không phải đỏ hơi nhiều, mà là nó không hợp với ta." Triệu Á Chi lớn tiếng nói: "Tối nay ta phải đi gặp một người rất quan trọng. Thạch tiên sinh nói nhất định không được để xấu mặt, phải thể hiện những mặt tốt nhất của ta ra."
"A Chi, ngươi đã đẹp lắm rồi. Cho dù không thể hiện, ngươi cũng là một mỹ nhân." Triệu Thế Tăng kiêu ngạo nói.
"Ngươi không hiểu đâu." Triệu Á Chi gấp đến độ dậm chân. Nàng dùng khăn tay lau môi của mình, một lần nữa chọn lại son môi.
Triệu Thế Tăng thấy con gái không thèm để ý đến mình, có chút ngượng ngùng, rồi lại nhìn thỏi son hàng hiệu trong tay, không khỏi có chút đau lòng. Một trăm tám mươi đô la Hồng Kông, quá đắt. Bỗng nhiên ánh mắt của hắn sáng lên. Sắp đến sinh nhật mẹ của A Chi. Đến lúc đó, hắn gói lại thỏi son này rồi tặng cho nàng.
"Đúng, cứ làm như vậy đi. Ta đúng là khôn khéo." Triệu Thế Tăng thầm khen.
Triệu Á Chi xuyên qua tấm kính trang điểm thấy Triệu Á Tăng cau mày rồi lại cười, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Nàng bực bội dậm chân một cái, Thạch tiên sinh có nói tối nay sẽ giới thiệu nàng làm nữ chính, cơ hội khó có được, ngàn vạn lần phải nắm cho bằng được.
Nữ chính đó.
Nàng vừa mới gia nhập đã có được cơ hội, quyết không thể bỏ lỡ. ...
Bến tàu Loan Tử.
Gian hàng bán đồ nướng mùa hè.
Là nơi sôi động nhất Hồng Kông, bãi biển gần đó mỗi mùa hè đều dựng lên rất nhiều quán ăn, đông đúc người qua lại. Ngoài ăn uống ngươi còn có thể thưởng thức nhiều chương trình giải trí khác.
Thỉnh thoảng sẽ có những nữ hài bán hoa, những ca sĩ ôm đàn ghita chào mời.
Tại một quán ăn, Thạch Chí Kiên và Đầu To Cổ Long ngồi đối diện nhau.
Cổ Long đi một mình, không dẫn theo bất cứ người nào. Hắn mặc áo sơ mi hoa cổ lật ngược, cổ đeo bùa Phật của Thái Lan. Bên dưới hắn mặc một chiếc quần ống loa màu trắng bó chặt, rất có phong phạm lãng tử.
Đới Phượng Ny, Triệu Á Chi và Trịnh Thiệu Thu ngồi bên cạnh Thạch Chí Kiên.
Trịnh Thiệu Thu không ngờ Thạch Chí Kiên ngoại trừ gọi hắn còn gọi thêm hai mỹ nữ. Đối mặt với hai mỹ nhân, hắn có chút không được tự tin. Chợt nhìn thấy Cổ Long đang nhìn mình chằm chằm, hắn lại vội cúi thấp đầu uống trà.
Triệu Á Chi lại càng căng thẳng hơn. Nhất là đối mặt với ánh mắt như điện của Cổ Long, nàng không biết nên nói cái gì mới tốt. Cho nên nàng cũng giống như Trịnh Thiệu Thu, cúi đầu uống trà.
Tâm trạng của Đới Phượng Ny không được tốt.
Nàng cảm thấy mình bị Thạch Chí Kiên lừa.
Người cổ nhỏ đầu to giống như quả khoai tây trước mặt sao có thể là Cổ Long được?
Cổ Long là ai?
Là thân tượng của Đới Phượng Ny nàng.
Cổ Long đại hiệp có thể viết ra Đạo Soái Sở Lưu Hương, Tiểu Lý Phi Đao Lệ Bất Hư Phát, Tiểu Ngư Nhi Ác Nhân cốc sao có thể là bộ dạng như vậy được chứ?
Trong lòng của Đới Phượng Ny, cho dù dáng dấp của Cổ Long không đẹp trai, tối thiểu nhất cũng phải có khí chất u buồn động một chút là phun máu ba lần như Lý Tâm Hoan, sắc mặt tái nhợt, ốm yếu chứ.
Nhưng Cổ Long trước mắt tinh thân phấn chấn, ánh mắt nhỏ tỏa ra ánh sáng, nhìn sao cũng cảm thấy là lạ.
Đới Phượng Ny hạ giọng nói với Thạch Chí Kiên: "Ngươi nói dẫn ta đến gặp Cổ Long, tại sao còn mang theo những người khác?”
“Trùng hợp thôi, bàn chuyện làm ăn."
"Ngươi dẫn ta đến gặp có phải Cổ Long giả hay không?"
"Ngươi nói vậy là có ý gì?”
"Tại sao Cổ Long lại có bộ dạng như vậy? Hắn là thần tượng của ta đấy, có biết không?”
"Ai nói thần tượng thì không thể như vậy?”
'Có thể viết ra Sở Lưu Hương, Lý Tâm Hoan, nói thế nào cũng phải ngọc thụ lâm phong chứ?"
"Đó là vì ngươi chưa thấy Tây Môn Xuy Tuyết quyết chiến trên đỉnh Tử Cấm, Hoa Mãn Lâu, Diệp Cổ Thành và Lục Tiểu Phụng rồi." Trong đầu Thạch Chí Kiên hiện lên những cái tên kinh điển.
"Ngươi nói vậy là có ý gì?" Đới Phượng Ny không hiểu.
"Ý của ta là, hắn là Cổ Long thật đấy. Đám nữ nhân các ngươi chỉ biết phác họa hình tượng một cách hoàn mỹ, từ đó không để ý đến hiện thực."
Đới Phượng Ny không còn lời nào để nói, đành phải chuyển ánh mắt từ Cổ Long sang Triệu Á Chỉ.
"Không tệ nha. Mặc dù Cổ Long hơi xấu nhưng tiểu nha đầu này lại rất có duyên. Mặt trứng ngỗng, mày lá liễu, loại hình tiểu thư con nhà giàu có. Ta thích." Đới Phượng Ny âm thầm liếm môi, ánh mắt chớp chớp nhìn Triệu Á Chi.