Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 743 - Chương 743: Han Gặp Nhau Muộn

Chương 743: Han gặp nhau muộn Chương 743: Han gặp nhau muộnChương 743: Han gặp nhau muộn

Chương 743: Han gặp nhau muộn

Thạch Chí Kiên cho rằng Đới Phượng Ny nói như vậy sẽ chọc giận Cổ Long. Dù sao Cổ Long đã nói tối nay hắn làm chủ mà.

Không ngờ Cổ Long lại cười ha hả: "Tốt, ta thích ngươi. Đới thiểu thư, ngươi rất hợp khẩu vị của ta, đủ tùy hứng, có tính cách. Quan trọng nhất, thật ra ta cũng thích uống rượu vang."

Nói xong, chỉ thấy Cổ Long làm ảo thuật lấy ra một chai rượu vang dưới gầm bàn, bich một tiếng đặt lên trên bàn: "Rượu vang đỏ Bordeaux của Pháp. Thế nào, ngươi có muốn thử không?”

Trịnh Thiệu Thu và Triệu Á Chi sững sờ. Lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy ăn đồ nướng uống rượu vang đỏ.

Thạch Chí Kiên vẫn bình tĩnh. Lãng tử Cổ Long làm ra mấy chuyện này có gì kỳ quái. Thậm chí Thạch Chí Kiên hoài nghi nếu bây giờ lục soát người của Cổ Long, biết đâu chừng sẽ tìm được một chai Remy Martin hoặc Hennessy cũng không chừng.

Kiếp trước, khi Cổ Long qua đời, người bạn thân nhất của hắn đã mua bốn mươi tám chai rượu XO để chôn cùng hắn. Mỗi chai đều uống một nửa, đề phòng bị người ta trộm mộ.

Đới Phượng Ny hoàn toàn choáng váng trước hành động của Cổ Long.

Lần đầu tiên Đới Phượng Ny cảm thấy Cổ Long rất thú vị, có chút giống với thân tượng trong mắt nàng.

"Được, khui đi, chúng ta uống nó." Đới Phượng Ny đọc tiểu thuyết võ hiệp rất nhiều, bị tẩu hỏa nhập ma. Lúc này nàng xắn tay áo, hào tình vạn trượng.

Cổ Long rất thích phong phạm nữ hiệp của Đới Phượng Ny. Hắn bắt đầu khui chai rượu.

Đáng tiếc, dụng cụ mở chai rượu không tốt lắm. Nút chai vừa mới rút lên được một chút đã nằm im.

Hóa ra, Cổ Long bình thường thích sử dụng loại dụng cụ mở chai kim loại sang trọng có giá hàng ngàn đô la Hồng Kông. Tuy nhiên, mỗi lần hắn say rượu, hắn sẽ làm mất dụng cụ khui rượu đắt tiền này.

Thế là, Cổ Long chỉ sử dụng loại dụng cụ mở chai sang trọng đó ở nhà, mang theo dụng cụ khui rượu rẻ tiền khi ra ngoài.

Bây giờ hắn sử dụng là dụng cụ khui rượu bằng nhựa rẻ tiền. Mặc kệ là xúc cảm hay là cách sử dụng đều khiến hắn nhức cả trứng.

Khui cả nửa ngày cũng không khui được chai rượu.

Cổ Long lau mồ hôi, không ngờ hắn lại mất mặt trước mặt mỹ nhân như thế. Ngay cả rượu vang cũng không mở được, còn khoác lác nói cái gì là thích uống rượu.

Thạch Chí Kiên thấy Cổ Long như vậy, lập tức lên tiếng: "Mấy loại khui rượu này không dễ dùng đâu. Để cho ta."

Cổ Long vội đưa chai rượu trong tay cho Thạch Chí Kiên: "Ta chỉ uống rượu vang, ít khi tự mở." Nói xong, hắn cầm khăn ăn lau mồ hôi trán.

Thạch Chí Kiên nhận lấy chai rượu. Đầu tiên, hắn chậm rãi rút dụng cụ mở rượu ra. Thoạt nhìn đã thấy chiếc móc xoắn ốc bị uốn cong.

Làm sao mà xử lý? Trong lúc Thạch Chí Kiên đang vắt óc suy nghĩ, Đới Phượng Ny đã đưa tay ra: "Để ta."

"Cái gì? Dụng cụ khui rượu...'

"Ta không cần."

Chỉ thấy Đới Phượng Ny cầm lấy chai rượu trong tay Thạch Chí Kiên, xắn ống tay áo, sau đó há miệng ngậm lấy miệng chai. Một hai ba, hút một hơi.

Tách.

Nút bấc thật dài đã bị nàng hút ra.

Thạch Chí Kiên choáng váng.

Cổ Long choáng váng.

Trịnh Thiệu Thu và Triệu Á Chi cũng choáng váng.

Lại nhìn những người khác chung quanh, tất cả đều mở to mắt.

Sức lực này...

Tuyệt.

Đới Phượng Ny không thèm quan tâm, vẫy tay nói với ông chủ: "Ông chủ, có ly uống rượu vang không? Ở đây có năm người."

Ông chủ đang bận nấu ăn cũng không quay đầu lại: "Quán ăn lề đường làm gì mà có ly uống rượu vang."

Lúc này, một giọng nói không có ý tốt vang lên: "Mỹ nhân, muốn ly uống rượu sao? Ta có. Ngươi có cần ta cho mượn dùng không?”

Đám người Thạch Chí Kiên quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cách đó không xa có hai ba tên nam nhân hai tay để trần, xăm trổ đầy mình, xem ra cũng không phải người tốt.

Người lên tiếng tóc húi cua, gương mặt còn có một vết sẹo. Lúc này hắn đang nghiêng đầu hút thuốc, trên ngực có một hình xăm rồng dài ngang vai, dáng vẻ bá đạo.

Đới Phượng Ny là ai chứ, vội nói: "Cho mượn cái đầu ngươi đấy? Muốn tán tỉnh bổn tiểu thư đúng không? Ngươi không soi mặt mình vào nước tiểu mà xem mình là người như thế nào à?"

Nam nhân có vết sẹo không ngờ Đới Phượng Ny lại hỗn như thế, dám chửi hắn trước mặt nhiều người như vậy.

"Đủ cay nhỉ! Ta thích nhất là loại nữ nhân giống như ngươi." Gã mặt thẹo bỗng nhiên đứng dậy, miệng ngậm điếu thuốc, vắt áo lót trên vai nghênh ngang bước đến trước mặt Đới Phượng Ny, nói với Thạch Chí Kiên đang ngồi bên cạnh Đới Phượng Ny: 'Tiểu tử, tránh ra. Ta phải bồi em gái này uống một ly rượu giao bôi." Hắn nói nhưng ánh mắt không hề rời khỏi Đới Phượng Ny.

Đới Phượng Ny không hề sợ hãi, ngược lại còn trừng mắt với gã mặt thẹo, thái độ khiêu khích.

Thạch Chí Kiên nhìn thấy, không khỏi cau mày. Hắn suýt chút nữa quên mất tiểu thư nhà họ Đới là kẻ không sợ trời không sợ đất, thích nhất là gây chuyện thị phi.

“Ngươi đang nói chuyện với ta à?”

"Thế nào? Tiểu tử ngươi là tai điếc hay mắt bị mù?" Mặt theo lớn lối nói: 'Mau cut đi, đừng ảnh hưởng đến việc ta giao lưu tình cảm với mỹ nhân." Chương 743: Han gặp nhau muộn

Thạch Chí Kiên cho rằng Đới Phượng Ny nói như vậy sẽ chọc giận Cổ Long. Dù sao Cổ Long đã nói tối nay hắn làm chủ mà.

Không ngờ Cổ Long lại cười ha hả: "Tốt, ta thích ngươi. Đới thiểu thư, ngươi rất hợp khẩu vị của ta, đủ tùy hứng, có tính cách. Quan trọng nhất, thật ra ta cũng thích uống rượu vang."

Nói xong, chỉ thấy Cổ Long làm ảo thuật lấy ra một chai rượu vang dưới gầm bàn, bich một tiếng đặt lên trên bàn: "Rượu vang đỏ Bordeaux của Pháp. Thế nào, ngươi có muốn thử không?”

Trịnh Thiệu Thu và Triệu Á Chi sững sờ. Lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy ăn đồ nướng uống rượu vang đỏ.

Thạch Chí Kiên vẫn bình tĩnh. Lãng tử Cổ Long làm ra mấy chuyện này có gì kỳ quái. Thậm chí Thạch Chí Kiên hoài nghi nếu bây giờ lục soát người của Cổ Long, biết đâu chừng sẽ tìm được một chai Remy Martin hoặc Hennessy cũng không chừng.

Kiếp trước, khi Cổ Long qua đời, người bạn thân nhất của hắn đã mua bốn mươi tám chai rượu XO để chôn cùng hắn. Mỗi chai đều uống một nửa, đề phòng bị người ta trộm mộ.

Đới Phượng Ny hoàn toàn choáng váng trước hành động của Cổ Long.

Lần đầu tiên Đới Phượng Ny cảm thấy Cổ Long rất thú vị, có chút giống với thân tượng trong mắt nàng.

"Được, khui đi, chúng ta uống nó." Đới Phượng Ny đọc tiểu thuyết võ hiệp rất nhiều, bị tẩu hỏa nhập ma. Lúc này nàng xắn tay áo, hào tình vạn trượng.

Cổ Long rất thích phong phạm nữ hiệp của Đới Phượng Ny. Hắn bắt đầu khui chai rượu.

Đáng tiếc, dụng cụ mở chai rượu không tốt lắm. Nút chai vừa mới rút lên được một chút đã nằm im.

Hóa ra, Cổ Long bình thường thích sử dụng loại dụng cụ mở chai kim loại sang trọng có giá hàng ngàn đô la Hồng Kông. Tuy nhiên, mỗi lần hắn say rượu, hắn sẽ làm mất dụng cụ khui rượu đắt tiền này.

Thế là, Cổ Long chỉ sử dụng loại dụng cụ mở chai sang trọng đó ở nhà, mang theo dụng cụ khui rượu rẻ tiền khi ra ngoài.

Bây giờ hắn sử dụng là dụng cụ khui rượu bằng nhựa rẻ tiền. Mặc kệ là xúc cảm hay là cách sử dụng đều khiến hắn nhức cả trứng.

Khui cả nửa ngày cũng không khui được chai rượu.

Cổ Long lau mồ hôi, không ngờ hắn lại mất mặt trước mặt mỹ nhân như thế. Ngay cả rượu vang cũng không mở được, còn khoác lác nói cái gì là thích uống rượu.

Thạch Chí Kiên thấy Cổ Long như vậy, lập tức lên tiếng: "Mấy loại khui rượu này không dễ dùng đâu. Để cho ta."

Cổ Long vội đưa chai rượu trong tay cho Thạch Chí Kiên: "Ta chỉ uống rượu vang, ít khi tự mở." Nói xong, hắn cầm khăn ăn lau mồ hôi trán.

Thạch Chí Kiên nhận lấy chai rượu. Đầu tiên, hắn chậm rãi rút dụng cụ mở rượu ra. Thoạt nhìn đã thấy chiếc móc xoắn ốc bị uốn cong.

Làm sao mà xử lý? Trong lúc Thạch Chí Kiên đang vắt óc suy nghĩ, Đới Phượng Ny đã đưa tay ra: "Để ta."

"Cái gì? Dụng cụ khui rượu...'

"Ta không cần."

Chỉ thấy Đới Phượng Ny cầm lấy chai rượu trong tay Thạch Chí Kiên, xắn ống tay áo, sau đó há miệng ngậm lấy miệng chai. Một hai ba, hút một hơi.

Tách.

Nút bấc thật dài đã bị nàng hút ra.

Thạch Chí Kiên choáng váng.

Cổ Long choáng váng.

Trịnh Thiệu Thu và Triệu Á Chi cũng choáng váng.

Lại nhìn những người khác chung quanh, tất cả đều mở to mắt.

Sức lực này...

Tuyệt.

Đới Phượng Ny không thèm quan tâm, vẫy tay nói với ông chủ: "Ông chủ, có ly uống rượu vang không? Ở đây có năm người."

Ông chủ đang bận nấu ăn cũng không quay đầu lại: "Quán ăn lề đường làm gì mà có ly uống rượu vang."

Lúc này, một giọng nói không có ý tốt vang lên: "Mỹ nhân, muốn ly uống rượu sao? Ta có. Ngươi có cần ta cho mượn dùng không?”

Đám người Thạch Chí Kiên quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cách đó không xa có hai ba tên nam nhân hai tay để trần, xăm trổ đầy mình, xem ra cũng không phải người tốt.

Người lên tiếng tóc húi cua, gương mặt còn có một vết sẹo. Lúc này hắn đang nghiêng đầu hút thuốc, trên ngực có một hình xăm rồng dài ngang vai, dáng vẻ bá đạo.

Đới Phượng Ny là ai chứ, vội nói: "Cho mượn cái đầu ngươi đấy? Muốn tán tỉnh bổn tiểu thư đúng không? Ngươi không soi mặt mình vào nước tiểu mà xem mình là người như thế nào à?"

Nam nhân có vết sẹo không ngờ Đới Phượng Ny lại hỗn như thế, dám chửi hắn trước mặt nhiều người như vậy.

"Đủ cay nhỉ! Ta thích nhất là loại nữ nhân giống như ngươi." Gã mặt thẹo bỗng nhiên đứng dậy, miệng ngậm điếu thuốc, vắt áo lót trên vai nghênh ngang bước đến trước mặt Đới Phượng Ny, nói với Thạch Chí Kiên đang ngồi bên cạnh Đới Phượng Ny: 'Tiểu tử, tránh ra. Ta phải bồi em gái này uống một ly rượu giao bôi." Hắn nói nhưng ánh mắt không hề rời khỏi Đới Phượng Ny.

Đới Phượng Ny không hề sợ hãi, ngược lại còn trừng mắt với gã mặt thẹo, thái độ khiêu khích.

Thạch Chí Kiên nhìn thấy, không khỏi cau mày. Hắn suýt chút nữa quên mất tiểu thư nhà họ Đới là kẻ không sợ trời không sợ đất, thích nhất là gây chuyện thị phi.

“Ngươi đang nói chuyện với ta à?”

"Thế nào? Tiểu tử ngươi là tai điếc hay mắt bị mù?" Mặt theo lớn lối nói: 'Mau cut đi, đừng ảnh hưởng đến việc ta giao lưu tình cảm với mỹ nhân." Những người chung quanh giữ im lặng.

Mặt thẹo nhìn qua cũng không phải người tốt. Dáng người hắn hung dữ như vậy, người bình thường nào dám trêu chọc?

Mặc dù Cổ Long rất nghĩa khí nhưng cũng hiếu kỳ muốn biết Thạch Chí Kiên sẽ giải quyết vấn đề này như thế nào.

Trịnh Thiệu Thu và Triệu Á Chi càng không cần phải nói. Bọn họ thấy Cổ Long không có phản ứng, cũng án binh bất động.
Bình Luận (0)
Comment