Chuong 777: Luc nen ra tay thi ra tay
Chuong 777: Luc nen ra tay thi ra tayChuong 777: Luc nen ra tay thi ra tay
Chuong 777: Luc nen ra tay thi ra tay
Thạch Chí Kiên thấy tình huống này, không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Phòng thu này đã đến tình trạng cùng đường mat lộ nhưng vẫn còn hai người nhân viên trung thành, can đảm đứng ra bảo vệ phòng thu, xem ra đám người Matsushima cũng không phải không còn gì khác.
Trên thực tế, sau khi Inoue Daisuke phát minh ra máy karaoke, hắn quên xin cấp bằng sáng chế độc quyền. Nhưng dựa vào sự ủng hộ của Matsushima, hắn đã tiến thêm một bước cải tiến loại máy móc này, đồng thời đổi phòng thu Tân Nguyệt thành công ty Tân Nguyệt, luôn đi đầu trong việc cho thuê và bán karaoke.
Phải đến khi gã khổng lồ điện tử Sony nổi lên, bắt đầu chính thức can thiệp vào lĩnh vực kinh doanh karaoke. Trong một trận chiến không cùng đẳng cấp, nó đã trực tiếp đẩy đám người Inoue Daisuke xuống đất chà sát trăm ngàn lần, lúc đó công ty của bọn hắn mới từ từ suy sụp.
Lại nhìn Inoue Daisuke và Matsushima lúc này, bọn hắn không thể chịu đựng được nữa, mồ hôi đổ đầy trán.
Inoue Daisuke lại càng thấy chết không sờn, rất có tư thế các ngươi muốn phá quán phải bước qua xác của ta.
Thạch Chí Kiên thấy tình huống đã chín muồi, chủ động hét lớn: "Dừng tay."
Quả nhiên, hắn đã dùng khí trong đan điền để hét lên, chỉ bằng một âm thanh đã khiến mọi người kinh ngạc.
Bao gồm tên đầu trọc, tất cả đều nhìn Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên nhìn gã đầu trọc, rất tán thành kỹ năng diễn xuất của hắn. Vì thế, Thạch Chí Kiên khẽ gật đầu với đối phương.
Biểu hiện của gã đầu trọc vô cùng quái lạ. Hắn nhìn Thạch Chí Kiên, gãi đầu một cái.
Thạch Chí Kiên rất hài lòng với phản ứng của hắn. Không hổ danh là phái diễn xuất. Vừa rồi hắn không cẩn thận thiếu chút nữa lộ tẩy, phản ứng của đối phương rõ ràng cho thấy hai bên không quen biết với nhau.
Rất tốt.
Ánh mắt Thạch Chí Kiên quét một vòng, bức ba tên lưu manh đang vung gậy bóng chày không thể không ngừng lại, kinh ngạc nhìn hắn.
Đới Phượng Ny ở bên cạnh biu môi: "Tên khốn Thạch Chí Kiên này đúng là không thú vị gì cả. Vừa nấy hắn còn khuyên ta không nên làm chuyện bao đồng, nhưng chỉ chớp mắt hắn đã nhào ra. Để ta xem ngươi chết như thế nào."
Thạch Chí Kiên hét lên chấn trụ mọi người, lại dùng một ánh mắt bức mọi người lui về phía sau, lúc này hắn mới quay lại nói với Matsushima và Inoue Daisuke: "Các ngươi thiếu hắn năm trăm ngàn à? Bây giờ ta có một đề nghị rất tốt, các ngươi bán phòng thu của mình cho ta. Đương nhiên, cũng bao gồm luôn độc quyền phát minh karaoke. Ta sẽ bơm cho các ngươi năm trăm ngàn, coi như thanh toán tiền nợ của các ngươi, còn cho các ngươi nắm 10% cổ phần."
Thạch Chí Kiên nói xong, hắn nhìn gã đầu trọc một chút rồi lại nhìn Matsushima và Inoue Daisuke: "Bây giờ các ngươi hãy chọn đi, bán hay không bán?”
Gã đầu trọc dường như rất có ăn ý với Thạch Chí Kiên, đá thẳng một cái vào bụng Matsushima. Inoue Daisuke vội bước đến đỡ lấy Matsushima: "Matsushima, ngươi không sao chứ?"
Thạch Chí Kiên hoàn toàn không quan tâm, chỉ nhìn Matsushima đang ôm bụng đau đớn không thôi, còn có Inoue Daisuke đang đỡ lấy hắn, thản nhiên nói: "Cơ hội chỉ đến có một lần, các ngươi nhất định phải nắm chắc."
Inoue Daisuke ngẩng đầu nhìn Thạch Chí Kiên, khổ sở nói: "Ngươi có thể cho thêm một ít nữa hay không? Thật ra, chúng ta ngoại trừ thiếu bọn hắn năm trăm ngàn, chúng ta còn nợ bên ngoài một trăm ngàn nữa."
Thạch Chí Kiên gật đầu, đưa tay ra nói: "Thành giao."
Điều này đối với Thạch Chí Kiên mà nói quả thật có lời. Đây không phải một triệu đô la Hồng Kông. Cho dù ba trăm ngàn Hồng Kông cũng không tới. Đúng là quá rẻ.
Chỉ cần có được quyên sáng chế karaoke, đến lúc đó hắn sẽ nhặt tiền trên toàn thế giới. Tối thiểu nhất cũng phải mấy trăm triệu.
Mặc dù Thạch Chí Kiên không thể để lộ ra ngoài ánh sáng, thậm chí có chút giậu đổ bìm leo, nhưng hắn cho rằng đây chính là thương trường.
Thương trường là chiến trường.
Âm mưu quỷ kế tầng tầng lớp lớp.
Quan trọng nhất ai mới là người chiến thắng cuối cùng. ...
Thạch Chí Kiên bắt tay với Inoue Daisuke và Matsushima.
Làm xong tất cả những việc này, Thạch Chí Kiên mới bước đến trước mặt gã đầu trọc, tự nhiên võ vai của đối phương: "Ngươi có nghe hay không, nợ của bọn hắn sẽ do ta trả."
Sắc mặt của gã đầu trọc lập tức thay đổi, không ngờ Thạch Chí Kiên dám cả gan võ vai của hắn trước mặt mọi người: "Thằng chót"
"Thằng chó cái đầu ngươi đấy." Thạch Chí Kiên lại càng quá đáng búng một ngón tay vào trán của đối phương, thuận tiện chớp chớp mắt với gã đầu trọc, ý là được rồi, mau cầm tiền xéo đi.
"Cả gan."
"Ghê tởm."
"Muốn chết."
Đám đàn em của gã đầu trọc mỗi người một lời thoại, phân bố rất đồng đều.
Thạch Chí Kiên khinh thường. Nhân vật chính cũng không phải các ngươi, các ngươi ra sức như vậy để làm gì?
Trong lúc Thạch Chí Kiên muốn kết thúc vở kịch, cánh cửa phòng thu lại bị đá ra. Một giọng nói vang lên: "Chúng ta là băng đảng Hồng Kông. Mẹ kiếp, các ngươi lo mà đóng phí vệ sinh đi." Nói xong, năm sáu tên lưu manh xông vào.