Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 780 - Chuong 780: Cao Gia

Chuong 780: Cao gia Chuong 780: Cao giaChuong 780: Cao gia

Chuong 780: Cao gia

"Có bị nhầm hay không đấy? Ta xxx cái đầu ngươi." Miyuki Nakajima thâm chửi trong lòng, ánh mắt không hề có sự tôn trọng Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên chắp tay sau lưng nhìn nàng, đồng thời cũng đã nhìn ra, nữ hài này không he dịu dàng ngoan ngoãn như ngoài mặt của nàng. Thật ra nàng chính là một con mèo rừng tâm cao khí ngạo khó thuần phục.

Đối với nữ đồ tôn như vậy, điều đầu tiên Thạch Chí Kiên cần làm là đả kích sự phách lối của nàng.

"Tư chất thật sự quá kém." Thạch Chí Kiên dạo quanh một vòng Miyuki Nakajima, lắc đầu nói.

Đới Phượng Ny sửng sốt. Nàng cảm thấy nữ hài Nhật Bản này không tệ, tuổi còn nhỏ nhưng điện nước đầy đủ.

Quan trọnng nhất là mấy bé lolita này là loại hình là đại tiểu thư nàng thích nhất. Hơn nữa, lưng của đối phương còn đeo một cây ghita, nhìn rất nghệ thuật.

"Ngươi còn đứng thất thần ra đó làm gì, mau phiên dịch đi." Thạch Chí Kiên hat hàm nói với Đới Phượng Ny.

Đới Phượng Ny bất đắc dĩ, đành phải phiên dịch lại cho Thạch Chí Kiên một lần.

Quả nhiên, sự đánh giá của Thạch Chí Kiên đã chọc giận Miyuki Nakajima ngoài mặt dịu dàng như bên trong lại cao ngạo.

"Ngươi là ai? Dựa vào cái gì mà ngươi nói ta như vậy? Ngươi thật sự cho rằng ngươi là sư tổ của ta sao? Nói đùa. Có ngon thì thể hiện bản lĩnh của mình đi."

Matsushima làm thầy mà chẳng có tiền đồ gì cả. Thấy học trò Miyuki Nakajima nổi giận, hắn không lo giải thích mà lại đi xin lỗi.

"Xin lỗi, Miyuki, là lỗi của ta không nói trước với ngươi. Bây giờ công ty đã đổi chủ mới. Thạch tiên sinh là thây của ta, cũng là sư tổ của ngươi, ngươi nên tôn trọng hắn một chút."

Gương mặt Miyuki Nakajima tràn ngập sự tự ngạo: "Bảo ta tôn trọng hắn, dựa vào cái gì? Vừa rồi hắn đánh giá ta như thế nào, ngươi cũng nghe thấy rồi đấy, lại còn nói ta tư chất quá kém."

Matsushima vội nói: "Đó là vì yêu cầu của thầy đối với ngươi quá cao. Thật ra, ban đầu ta cũng không phục, nhưng thầy chính là thây, hắn rất lợi hại. Hắn một hơi sáng tác cho ta ba bài hát. Ta mang một bài đi dự thi, ngươi nói có lợi hại hay không?”

Lúc này, Miyuki Nakajima mới chịu nhìn thẳng Thạch Chí Kiên.

Miyuki Nakajima biết rất rõ gã thầy khốn kiếp Matsushima của mình. Hắn tự xưng mình tài hoa hơn người, nhưng trên thực tế hắn ngay cả học trò như nàng cũng không bằng. Thậm chí có đôi khi hắn còn năn nỉ nàng sáng tác bài hát cho hắn.

Hôm qua, nghe nói hắn báo danh tham gia cuộc thi âm nhạc Nhật Bản, đồng thời dựa vào một bài Gió Tiếp Tục Thổi mà đại sát tứ phương, vô cùng lợi hại.

Lúc đó, Miyuki Nakajima đã cảm thấy có chút kỳ quái. Thì ra vấn đề nằm ở trên người vị sư tổ này.

Chẳng lẽ hắn thật sự có tài như vậy sao?

Thạch Chí Kiên thấy mình đã thành công khơi gợi hứng thú của tiểu nha đầu kia, hắn nói tiếp: "Ta không phải là người tùy tiện nhận học trò. Đồ tôn cũng giống như vậy. Nếu tư chất quá kém, chỉ tổ làm mất mặt ta mà thôi, làm sao sau này hành tẩu giang hồ, lăn lộn trong giới âm nhạc được nữa?"

Đới Phượng Ny không biết phải dịch thái độ của Thạch Chí Kiên như thế nào. Nó quá kiêu ngạo, không giống phong cách làm người bình thường của hắn.

Bất đắc dĩ, nàng đành phải dịch. Thạch Chí Kiên nói cái gì, nàng dịch cái đó.

Quả nhiên, một chiêu này lại có hiệu quả.

Miyuki Nakajima nói: "Ngươi thật sự lợi hại như vậy sao? Nếu bây giờ ngươi có thể sáng tác ra được mấy bài hát thật sự có chất lượng, ta sẽ nhận ngươi làm sư tổ."

Thạch Chí Kiên ngửa mặt lên trời cười to: "Ngươi có nhận ta làm sư tổ hay không không quan trọng, quan trọng là ký hợp đồng. Nếu ta thắng, ta muốn ngươi ký hợp đồng hai mươi năm với ta."

Thạch Chí Kiên rất thông minh, không phải ký hợp đồng với công ty Tân Nguyệt mà là ký với bản thân hắn. Đến lúc đó, hắn có quyền quản lý nàng trên mọi phương diện.

"Cái gì? Hai mươi năm?” Miyuki Nakajima giật mình.

"Thế nào, không dám à?" Thạch Chí Kiên dùng phép khích tướng: "Nếu không dám, về sau đừng bất lịch sự như vậy. Đừng có không biết lớn nhỏ, cũng không cần ăn nói lung tung mình là tài nữ sáng tác gì cả"

Miyuki Nakajima nổi giận, gào lên: "Ai sợ ai chứ? Nào, so tài đi."

Lúc này Đới Phượng Ny mới phát hiện được điều gì đó.

Nếu nàng nhớ không lầm, tối hôm qua tên gia hỏa Thạch Chí Kiên giống như một đêm không ngủ, cũng không biết đang tiến hành tội ác gì.

Trong mơ hồ, nàng dường như nghe được hắn đang hát bài hát gì đó. Chẳng lẽ hắn đã có chuẩn bị từ trước?

Đới Phượng Ny nhìn Thạch Chí Kiên, càng nhìn càng cảm thấy hắn cáo già.

Lại nhìn Miyuki Nakajima, chỉ cảm thấy tiểu nha đầu này ngốc đến đáng yêu. Tám chín phần mười sắp rơi vào cái bẫy do Thạch Chí Kiên giăng ra.

Những người trong công ty bao gồm Matsushima đều căng thẳng han lên.

Nhất là Matsushima, lúc này hắn không biết xử lý như thế nào mới tốt.

Một người là học trò mà hắn lấy làm kiêu ngạo, một người là người thây giống như núi cao khiến cho mình ngưỡng mộ, hắn phải giúp ai mới tốt đây?

Đới Phượng Ny cảm thấy nàng cần phải nhắc nhở Miyuki Nakajima một chút, lưu lại ấn tượng tốt cho đối phương.

"Em gái, ngươi nên suy nghĩ cho thật kỹ. Nếu ngươi thua, ngươi phải đi theo tên trứng thối đó hai mươi năm. Ngươi nhìn gương mặt đáng ghét của hắn đi, lời nói ghê tởm, ngươi có thể chịu đựng được không?"
Bình Luận (0)
Comment