Chương 858: Nguy cơ
Chương 858: Nguy cơChương 858: Nguy cơ
Chuong 858: Nguy co
Trong văn phòng công ty Khoa học kỹ thuật Thần Thoại.
Thạch Chí Kiên ném tờ báo lên bàn, chỉ vào bài báo kia mà nói: "Mẹ kiếp! Cái khác thì ta không biết nhưng bài báo này nhất định là đã nhận tiền."
Là phiên dịch của Thạch Chí Kiên, Đới Phượng Ny chớp đôi mắt đẹp nhìn tờ báo, bỗng nhiên quay đầu lại hỏi Thạch Chí Kiên: "Ngươi biết tiếng Nhật à?"
"Biết cái rắm, nhưng ba chữ Thạch Chí Kiên, còn có heo bên trên, ta nhận ra được mà."
Quả nhiên, Đới Phượng Ny xem lại, ba chữ Thạch Chí Kiên là viết bằng tiếng Trung, còn chữ heo tiếng Nhật phiên âm thành chữ Đồn.
Trước kia, Thạch Chí Kiên rất thích chơi trò chơi điện tử Tam Quốc Chí, cho nên hắn cực kỳ quen thuộc với chữ Đồn xuất hiện ở mỗi lượt.
"Yên tâm đi, cho dù đám người Nhật Bản này có coi ngươi là heo, trong lòng của ta và Lương Hữu Tài, ngươi mãi mãi vẫn là một anh chàng Hồng Kông đẹp trai độc nhất vô nhị." Đới Phượng Ny đặt tờ báo xuống, đưa tay vỗ vai Thạch Chí Kiên, cười hi hi an ủi hắn.
Thạch Chí Kiên nghi ngờ nhìn Đới Phượng Ny: "Ngươi đang khen ta hay là đang tổn thương ta thế? Không hề giống tính cách của ngươi chút nào."
"Đương nhiên là khen ngươi rồi." Đới Phượng Ny nói xong, nàng dùng chân đá vào Lương Hữu Tài: "Ngươi nói có đúng không, tên mập chết bam kia?"
"Thôi đi, Đới tiểu thư, sau này ngươi phát biểu ý kiến gì, tuyệt đối đừng kéo ta vào. Ta và ngươi không quen." Lương Hữu Tài vội phủi sạch quan hệ.
"Ngươi dám nói không quen với ta? Ngươi nói cho ta biết chúng ta không quen ở chỗ nào?" Đới Phượng Ny hung hăng đánh cho Lương Hữu Tài phải ôm đầu.
"Ngươi quá bạo lực." Lương Hữu Tài ôm đầu, ủy khuất nói.
"Được, ta sẽ biến ngươi thành sư gia Tô."
"Sư gia Tô là tên ma nào thế?"
"Hắn không phải ma mà là quỷ xui xẻo, thích nhất là bị ta quyên đấm cước đá." Đới Phượng Ny nắm chặt bàn tay trắng như phấn, làm bộ uy hiếp Lương Hữu Tài.
Thạch Chí Kiên có chút đau đầu. Mấy ngày trước hắn bận việc ở công ty, không mang hai người này theo, ngược lại bên tai thanh tịnh hơn rất nhiêu. Hôm nay hắn vừa về đến khách sạn, màng nhĩ đã bắt đầu ong ong rồi.
Đới Phượng Ny bỗng nhiên quay lại, cam nắm đấm hỏi Thạch Chí Kiên: "Ngươi có muốn làm hay không?"
"Ơ, làm cái gì?"
"Giết người diệt khẩu, hủy thi không để lại dấu vết." Đới Phượng Ny chỉ vào tờ báo: 'Hiển nhiên tên phóng viên khốn kiếp đó đã bị người ta mua chuộc. Ta chịu thiệt chút, thành toàn cho ngươi tiêu diệt hắn."
"Ngươi đừng dùng ánh mắt hoài nghi đó nhìn ta. Huyết Thủ Nữ Đồ Đới Phượng Ny ta tuyệt đối không phải hư danh. Khi ta ra tay nhất định sẽ làm cho xong. Sao, không vui à?" "Ta vui cái đầu ngươi đấy." Thạch Chí Kiên đẩy Đới Phượng Ny ra: Ngươi có tâm tư gì đừng tưởng rằng ta không biết. Ta chỉ cần đồng ý, ngươi chắc chắn sẽ quay người đi báo cảnh sát, coi như thay đại ca của ngươi là Đới Phượng Niên, còn có người của nhà họ Đới báo thù rửa hận."
"Ơ, cái này mà ngươi cũng nhìn ra được à? Ngươi xảo quyệt quá." Đới Phượng Ny kinh ngạc hỏi.
"Không phải ta xảo quyệt mà là do ngươi quá đần”"
"Cái này thì ta đồng ý." Lương Hữu Tài giơ tay: "Khi Đới tiểu thư nói chuyện thường không bao giờ dùng đến não."
“Cut Đới Phượng Ny đá vào mông Lương Hữu Tài.
Lương Hữu Tài dịch mông tránh một cái, nhưng vẫn chậm một bước, cái mông một lân nữa trúng thâu.
Trong lúc hai người đang đùa giỡn, còn Thạch Chí Kiên thì xoa thái dương vì đau đầu...
Reng reng reng.
Chuông điện thoại vang lên.
Thạch Chí Kiên cau mày, bắt chéo chân nghe điện thoại: "Alo, xin hỏi ai thế?"
"Thạch tiên sinh, chào buổi sáng tốt lành." Trong điện thoại truyền đến tiếng Trung sứt sẹo của Akio Morita: "Ngươi dậy sớm như vậy, có phải tối hôm qua ngủ không ngon giấc không? Cũng đúng, sản phẩm của ngươi xuất hiện vấn đề lớn như vậy, có thể ngủ ngon mới là lạ."
Thạch Chí Kiên mỉm cười: "Thì ra là Morita tiên sinh, ta còn tưởng rằng là ai nữa chứ. Nghe nói tối hôm qua có một tên khốn tên Morita bị xe đụng chết, ta thật đau lòng. Bây giờ thấy ngươi không có chuyện gì, ta yên tâm rồi. Nhưng sau này Morita tiên sinh đi đường nhất định phải cẩn thận. Kyoto đường xá đông đúc, ngươi vừa già mắt lại mờ, rất có thể sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn đấy. Ta cũng không muốn trước khi rời khỏi Nhật Bản lại phải viếng vòng hoa cho ngươi."
Mặt của Akio Morita đầu dây bên kia tái đi. Hắn gọi điện thoại là để giễu cợt Thạch Chí Kiên, còn cố tình học vài câu tiếng Trung, nhưng không đợi hắn phát huy, hắn đã bị Thạch Chí Kiên nguyền rủa thật đau.
"Thạch tiên sinh, làm người thì phải khiêm tốn một chút. Nếu ngươi cứ khoe khoang như vậy, đến lúc đó thần tiên cũng không thể nào cứu được ngươi." Akio Morita nghiến răng nghiến lợi nói: "Đương nhiên, nếu ngươi đã rêu rao mình như vậy, ta cũng là người lương thiện, lòng ta cũng rất mềm. Cho nên ta sẽ cho ngươi một cơ hội cuối cùng, bán cho ta độc quyền karaoke, còn có độc quyền máy nghe nhạc Walkman đáng chết đó. Đúng vậy, ngươi nhất định phải làm như thế. Ngươi đã không còn đường có thể đi. Cho dù ngươi hoàn thành đơn đặt hàng karaoke thì thế nào? Nếu ta đoán không nhầm, tiền ngươi đầu tư vào Walkman cũng không ít. Bây giờ ngươi muốn tiền không có tiên, muốn tiêu thụ cũng không tiêu thụ được, ngươi lấy cái gì mà đấu với ta?"