Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 866 - Chương 866: Nghiệp Chướng

Chương 866: Nghiệp chướng Chương 866: Nghiệp chướngChương 866: Nghiệp chướng

Chương 866: Nghiệp chướng

"Ha ha, ta thật sự quá thông minh." Đới Phượng Ny cười đến run vai, sau đó dùng tay quệt mũi của mình một cái.

Trần Diệu Thái đi theo bên cạnh nàng không khỏi kinh ngạc: "Đới tiểu thư, ngươi có chuyện gì vui vậy? Ngươi có thể nói ra để mọi người cùng nhau chia sẻ."

Đới Phượng Ny quay sang nhìn Trần Diệu Thái, vỗ vai của hắn: "Trẻ con không nên biết nhiều, nhất là chuyện của người lớn."

Trần Diệu Thái mắt trợn trắng, cảm thấy vị Đới tiểu thư này thay đổi quá nhanh. Khi cần hắn thì mở miệng một tiếng đại hiệp huynh, hai tiếng đại hiệp huynh. Khi không cần thì coi hắn như con nít.

Mẹ kiếp, rốt cuộc là ai nhỏ tuổi hơn ai?

Trân Diệu Thái không khỏi nhìn Đới Phượng Ny thêm vài lần. Nàng cùng lắm cũng chỉ hai mươi, dáng dấp xinh đẹp. Cho dù Trần Diệu Thái lăn lộn nhiều năm ở Nhật Bản cũng chưa từng nhìn thấy nữ nhân nào xinh đẹp như Đới tiểu thư.

"Ngươi nhìn ta làm gì? Ngươi tuyệt đối đừng bị ta hấp dẫn. Ta biết mình mị lực vô tận, sắc đẹp có thể hủy thiên diệt địa. Bất kỳ nữ nhân nào cũng không chạy thoát khỏi ma chưởng của ta."

"Ơ, không phải nam nhân sao? Tại sao là nữ nhân?”

"Ngươi thì biết cái gì?" Đới Phượng Ny mắng một câu: "Còn nữa, cũng lâu rồi, người mà ngươi nói tại sao còn chưa đến?”

"Sắp rồi, sắp rồi. Ở đằng trước nè. Nghe nói vị đại sư này đến từ núi Long Hổ, pháp thuật thông thiên."

Trần Diệu Thái có chút nịnh bợ lấy lòng, ra sức giải thích cho Đới Phượng Ny biết.

Thì ra Đới Phượng Ny đã hạ quyết tâm, lần này nàng nhất định sẽ dựa vào pháp thuật để lấy được trái tim của Mitsuko Yamada.

Bình thường Đới Phượng Ny thích xem những quyển sách nội dung tạp nham. Tiểu thuyết võ hiệp lại càng là thứ mà nàng thích nhất, trong đó có một số cặn bã phong kiến về ma thuật và bùa chú. Nàng tiếp thu tất cả những thứ này và tin rằng những điều đó là sự thật, có thể đánh cược một lần. Cho nên, nàng đã nhờ Trần Diệu Thái giúp nàng tìm một vị đại tiên ở phố người Hoa. ...

Một ngôi nhà nhỏ kiểu nhà Đường.

Có câu đối treo trên cửa: "Pháp thuật thông tứ hải, tâm thành thì linh; tuệ nhãn xem thiên hạ, vạn sự đều có thể." Tấm ngang ghi: "Thiên hạ đệ nhất."

"Chậc chậc, khẩu khí lớn thật." Đới Phượng Ny nhìn câu đối, chỉ cảm thấy có mùi bói toán của chùa miếu đập vào mặt.

"Đương nhiên là khẩu khí lớn rồi. Vị Nhất Đăng đại sư này là pháp sư lợi hại nhất nơi này. Rất nhiều người xảy ra chuyện đều tìm hắn nhờ giúp đỡ."

"Nhất Đăng đại sư? Anh Hùng Xạ Điêu? Nam Đế Bắc Cái?"

"À, có khả năng là trùng tên trùng họ."

"Lợi hại! Đợi lát nữa ta sẽ hỏi hắn có biết Nhất Dương Chỉ hay không?"

"Lão phu không biết Nhất Dương Chỉ." Một giọng nói đột nhiên vang lên từ trong nhà: "Mời quý khách vào, nhớ đổi giày."

Đới Phượng Ny và Trần Diệu Thái cởi giày, thay bằng dép lê rồi bước vào nhà.

Trong phòng có một bức tượng của một vị thần, cũng không biết là vị thân nào.

"Ngươi hữu duyên, quỳ xuống."

Một ông cụ tóc bạc nhìn Đới Phượng Ny, hơi nheo mắt nói.

Đới Phượng Ny đánh giá đối phương một chút. Đối phương tiên phong đạo cốt, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, trên tay cầm một cái phất trân màu trắng, giống như một vị tiên nhân trong truyện.

"Người hữu duyên, quỳ xuống." Ông cụ râu bạc nhìn thấy Đới Phượng Ny không thức thời, lại thúc giục thêm lần nữa.

Trân Diệu Thái ngược lại rất cung kính đối với ông cụ, vội đẩy Đới Phượng Ny: "Đại sư bảo ngươi quỳ xuống."

Đới Phượng Ny trừng mắt: "Hắn bảo ta quỳ thì ta phải quỳ sao? Hắn là ai chứ?”

"Khụ khụ." Ông cụ râu bạc sắp bị nghẹn chết: "Ngươi đi cầu ta mà lại không muốn quỳ? Ngươi có nhìn thấy câu đối ngoài cửa không, tâm thành thì linh."

"Đúng vậy, ngươi không quỳ xuống là tâm không thành." Trần Diệu Thái phụ họa.

Lúc này, Đới Phượng Ny bĩu môi, bất đắc dĩ quỳ xuống trước mặt ông cụ: "Ngươi có biết ta tìm ngươi làm gì không?”

"Làm gì?"

"Ngươi không phải đại sư sao? Ngươi đoán thử xem."

"Mặc dù ta là đại sư nhưng ta không hiểu biết trò chơi đoán chữ. Ngươi tự mình nói ra thì hơn."

“Ta nhờ ngươi làm việc."

"Người nào đến đây mà chẳng cần ta làm việc."

"Việc của ta không giống."

"Không giống cũng không sao. Chỉ cần ngươi trả tiền hương hỏa đúng chỗ, ta đảm bảo ngươi vạn sự hanh thông."

"Ngươi cần bao nhiêu tiền?"

"Còn phải xem độ khó yêu cầu của ngươi nữa."

"Ta muốn ngươi thi pháp giúp ta, làm một bùa chú để người ta một lòng một dạ yêu ta."

"Điều này dễ xử lý thôi. Giúp người kết nhân duyên là sở trường của ta. Ta và ngươi hữu duyên, 300 đô la Mỹ, đổi thành đô la Hồng Kông cũng được."

"Hơi đắt một chút, có thể giảm giá hay không?"

"Người như chúng ta không bao giờ nhắc đến giảm giá."

"Vậy được rồi. Đây là ngày sinh tháng đẻ của ta, còn đây là ngày sinh tháng đẻ của nàng. Ngươi xem giúp ta.'

Đới Phượng Ny đưa đồ đã chuẩn bị đến.

Ông cụ cầm lấy, bỗng nhiên mở to mắt: "Vị tiểu thư này, ngươi có nhầm hay không vậy?" "Nhầm cái gì?"

"Ngươi đưa cho ta ngày sinh tháng đẻ là nữ." Ông cụ cầm tờ giấy run lẩy bẩy: "Ngươi đừng khinh thường mắt ta mờ. Mắt của ta còn tốt lắm đấy, ngươi có biết không?”

"Ồ, đại sư, ngươi thật lợi hại. Nàng đích thật là nữ. Bây giờ ta tin ngươi rồi. Ngươi mau giúp ta đi."

Ông cụ nghẹn họng: "Ngươi nói, muốn ta để người nữ này yêu ngươi?"

Trần Diệu Thái cũng mở to mắt nhìn, không thể tin được nhìn Đới Phượng Ny.

Đới Phượng Ny gật đầu thật mạnh: "Đúng vậy? Sao, có cái gì không được à?"

Ông cụ bốc một nắm gạo nếp, rồi một nắm đậu nành ném xuống người Đới Phượng Ny: "Nghiệp chướng, đúng là nghiệp chướng. Thêm tiền."
Bình Luận (0)
Comment