Chương 873: Sơn Trang Thử Kiếm
Chương 873: Sơn Trang Thử KiếmChương 873: Sơn Trang Thử Kiếm
Chương 873: Sơn Trang Thử Kiếm
Sơn Trang Thử Kiếm rất có hơi thở của võ hiệp. Trên thực tế, chủ nhân của sơn trang này là giám đốc của Hoàng Quan, một trong bốn nhà xuất bản lớn của đảo Formosa, Chiêm Triệu Đường.
Gia tộc Chiêm thị có vị trí dẫn đầu trong giới văn hóa đảo Formosa. Công ty xuất bản Hoàng Quan vừa thành lập năm 1954 đã chấp chưởng một nửa giang sơn giới xuất bản đảo Formosa, nhất là lấy xuất bản tiểu thuyết võ hiệp làm chủ. Ví dụ như tiểu thuyết của Kim Dung, bởi vì một số nguyên nhân, các nhà xuất bản khác không thể xuất bản, nhưng Hoàng Quan lại có thể dùng danh nghĩa Tư Mã Linh, biến tiểu thuyết của Kim Dung thành tiểu thuyết Tư Mã Linh, bắt đầu trở nên phổ biến ở đảo Formosa.
Thời đại này, văn đàn đảo Formosa chính là quần hùng tranh bá, là thời kỳ tranh giành thiên hạ. Ngoại trừ Kim Dung, Lương Vũ Sinh ở Hồng Kông, bản thổ đảo Formosa lại là thế chân vạc thất hùng, trong đó bao gồm Cổ Long, Tư Mã Linh, Ngọa Long Sinh, Liễu Tà Dương, Gia Cát Thanh Vân, Thượng Quan Đỉnh và Mộ Dung Mỹ.
Nghe nói trong bữa tiệc tất niên của ngành xuất bản lần này sẽ có mặt tất cả những đại gia trong giới võ hiệp đó.
Nguyên nhân rất đơn giản, bốn nhà xuất bản muốn tuyển chọn trong số những đại gia của giới võ hiệp ai mới là võ lâm minh chủ thật sự của giới võ hiệp đảo Formosa. ...
Núi Thất Tinh, Sơn Trang Thử Kiếm.
Chạng vạng tối, ánh đèn rực rỡ bao phủ bầu trời phía trên sơn trang như đom đóm, thu hút nhiều cư dân xung quanh dừng lại ngắm nhìn.
Trên một ngọn đồi nhỏ, một nhóm trẻ em nhìn sơn trang với ánh mắt ghen ti.
"Các ngươi nói đó có phải là nơi ở của thần tiên hay không?”
"Không phải. Mẹ ta nói đó là nơi ở của người giàu."
"Đúng vậy, ta cũng nghe người ta nói như thế. Người ở đó ngày nào cũng có thể vui chơi giải trí."
"Có bánh mì không? Có nước ngọt uống không?"
"Còn ngon hơn nhiều. Nghe nói bọn hắn lúc nào cũng có thịt để ăn."
Vừa nghe đến chữ ăn thịt, mấy đứa bé dùng sức nuốt nước bọt.
Một đứa bé sờ cái bụng xẹp lép của mình, nói: "Đã lâu rồi ta không có ăn thịt. Cha của ta lên núi bắt được thỏ, lợn rừng đều bán cho sơn trang kia."
"Lại khoác lác nữa rồi. Kỹ năng bắn súng của cha ngươi giỏi như vậy sao, có thể bắn được lợn rừng?"
Trong lúc mấy đứa bé đấu võ mồm với nhau, từng chiếc xe sang trọng gầm rú vượt qua những ngọn đồi hướng về phía sơn trang.
Tụi nhỏ kích động hẳn lên, chỉ vào chiếc ô tô mà nhảy nhót: "Xe, xe, xe. Các ngươi mau nhìn đi, là xe hơi nhỏ."
Đối với những đứa trẻ trên núi mà nói, ô tô là vật mới mẻ. Chúng cả đời sống trong núi, rất khó nhìn thấy được.
"Ồ, nhiều xe như vậy sao? Lớn lên ta cũng muốn lái một chiếc."
"Nằm mơ đi. Mấy chiếc xe đó đắt tiền lắm." "Đắt cỡ nào?"
"Ít nhất ngươi phải bắn ba con lợn rừng mới có thể đổi được."
"Vậy ta sẽ bảo cha ta đi săn lợn rừng."
"Ta sẽ bảo mẹ ta săn."
"Mẹ ngươi săn lợn rừng?”
"Sao lại không thể? Ta nói cho các ngươi biết nhé, mẹ của ta lợi hại lắm. Cứ nửa đêm ta lại nghe cha của ta hô, trời ơi, nàng giết ta đi."
Đám nhỏ nhìn nhau, cuối cùng tất cả cùng nói: "Vẫn là mẹ ngươi lợi hại. Còn mẹ của chúng ta thì bị cha giết chết.'...
Cổng Sơn Trang Thử Kiếm.
Có rất nhiều xe sang đậu trong bãi đậu xe, trong đó có BMW, Mercedes-Benz và Lincoln.
Bốn nhân viên trông xe đang cẩn thận sắp xếp chỗ đỗ xe.
Một chiếc Rolls-Royce kéo dài gầm rú lao tới, thu hút sự chú ý của mọi người.
Xét cho cùng, trong số những chiếc xe sang tối nay, loại Rolls-Royce phiên bản mở rộng này quả là hiếm có, điều đó cho thấy chủ nhân của nó cao quý đến nhường nào.
Đầu To Cổ Long rất hài lòng với cảm giác "tuyệt vời" trên chiếc xe của mình.
Hắn bỏ ra một nghìn rưỡi một ngày để thuê chiếc xe này và cuối cùng nhận được kết quả tương ứng.
Văn nhân đều là kẻ chết vì sĩ diện.
Đầu To cũng giống như vậy.
Mặc dù viết sách ở thời đại này, đặc biệt là viết tiểu thuyết võ hiệp rất có lãi, phí bản thảo bắt đầu từ hàng chục nghìn đến hàng trăm nghìn.
Nhưng những người trí thức này có chung một vấn đề là tiêu tiền như nước, thích nói đến ngoại hình, nhận tiền bản quyền thì đi ra ngoài hưởng thụ.
Có một số người keo kiệt, không muốn tiêu tiền mua xe, mua nhà, chỉ thích bỏ vào ngân hàng lấy lãi.
Vì vậy, Đầu To tin rằng nhiều đồng nghiệp cũng giống mình, nhiêu người trong số bọn hắn đã thuê những chiếc xe hơi sang trọng.
Mọi người đều sử dụng chiêu này, không có gì đáng xấu hổ cả! Chiếc xe chậm rãi dừng lại, cửa xe mở ra.
Cổ Long dẫn đầu bước xuống xe, ưỡn ngực lồi bụng, miệng còn ngậm điếu xì gà.
Lương Hữu Tài và Trân Diệu Thái cũng học theo bộ dạng của Cổ Long, ngậm một điếu xì gà lớn, cả ba người đứng chống nạnh, người không biết còn tưởng rằng bọn hắn là ông trùm lão đại nào đó.