Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 880 - Chương 880: Văn Nhân Tương Khinh, Chó Cắn Chó

Chương 880: Văn nhân tương khinh, chó cắn chó Chương 880: Văn nhân tương khinh, chó cắn chóChương 880: Văn nhân tương khinh, chó cắn chó

Chương 880: Văn nhân tương khinh, chó cắn chó

Là người từng trải, ngoại trừ Chiêm Triệu Đường và những ông chủ các nhà xuất bản khác, không ai rõ hơn hắn lợi nhuận của tiểu thuyết võ hiệp đảo Formosa khổng lồ đến cỡ nào.

Trong thời đại mà giải trí cực kỳ kém phát triển, tiểu thuyết võ hiệp đơn giản là liều thuốc chữa bách bệnh cho sự trống rỗng tinh thần của con người nên doanh thu cực kỳ tốt. Cho dù ngươi viết dở đến đâu thì người ta vẫn sẽ đọc.

Đối với tác phẩm của các tác gia nổi tiếng như Cổ Long, Tư Mã Linh và Ngọa Long Sinh, một tác phẩm có thể có giá hơn một trăm hoặc hai trăm đô la Hồng Kông, có thể mua được một căn biệt thự. Cộng thêm phí bản quyền, không chỉ một căn biệt thự mà là nhiều căn biệt thự.

Bốn nhà xuất bản lớn đã dựa vào việc hút máu những đại sư võ hiệp này mà kiếm bồn đầy bát.

Nhưng gần đây, tiên thù lao và phí bản quyền của các tác gia võ hiệp không ngừng tăng vọt, lại cùng nhau liên hợp đàm phán với nhà xuất bản, yêu cầu đối xử bình đẳng về phí bản thảo và phí bản quyền.

Điều này tương đương với việc cắt thịt của các lão đại, làm sao bọn hắn có thể đồng ý.

Nhưng không đồng ý, mối quan hệ không thể nào hòa hoãn. Tác gia võ hiệp đoàn kết với nhau, từ đầu đến cuối đều là cây gai mà ngạnh lại.

Khiến cho các lão đại đứng ngồi không yên.

Vì thế, Chiêm Triệu Đường đã nghĩ ra một kế, học theo chiêu thức của Kim Dung trong Tiếu Ngạo Giang Hồ, tức là công phá từ bên trong. Nếu một Ngũ Nhạc minh chủ có thể đùa bỡn các đại môn phái, hiện tại một võ lâm minh chủ cũng có thể quay đi quay lại đám văn nhân kia.

Quả nhiên.

Người chết vì sĩ diện.

Huống chỉ những người này đều là văn nhân thanh cao.

Chiêm Triệu Đường chỉ ném ra ngoài một danh xưng võ lâm minh chủ không đáng một đồng đã khiến cho những người này bắt đầu lục đục với nhau.

Thạch Chí Kiên nhìn thấy rõ ràng nhưng không thể lên tiếng. Thân phận của hắn cũng chỉ là quần chúng mà thôi.

Cổ Long cũng rất tích cực. Hiện tại, tiền hắn không thiếu, thiếu chính là một danh xưng. Vì thế, hắn bắt đầu lôi kéo Thượng Quan Đỉnh, còn có Cao Dung giúp đỡ mình.

Bên kia, Tư Mã Linh và Ngọa Long Sinh, cùng Gia Cát Thanh Vân thương lượng xong, đề xuất Ngọa Long Sinh làm minh chủ.

Sở dĩ bọn hắn làm như vậy là vì, thứ nhất tuổi của Ngọa Long Sinh lớn nhất; thứ hai, nhân duyên của Ngọa Long Sinh tốt hơn so với Tư Mã Linh và Gia Cát Thanh Vân. Nhất là rất nhiều tác phẩm của Ngọa Long Sinh đã được đài truyền hình mua lại, chuẩn bị quay thành phim, sức ảnh hưởng khá lớn.

Những danh gia võ hiệp có mặt tại hiện trường cũng ra sức ủng hộ võ lâm minh chủ của riêng mình.

Ví dụ như hai người Vân Trung Nhạc và Trần Thanh Vân, bọn hắn nhất trí đề cử Liễu Tà Dương của phái Thiết Huyết Giang Hồ làm võ lâm minh chủ.

Cô Độc Hồng và Dịch Dung thì đê cử Mộ Dung Mỹ của phái võ hiệp mỹ văn làm võ lâm minh chủ. Nhất thời, hiện trường xuất hiện bốn năm võ lâm minh chủ khiến người ta phải ngỡ ngàng.

Chiêm Triệu Đường và ba ông chủ của các nhà xuất bản khác nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt trước mặt, không khỏi nhìn nhau.

Đám văn nhân tự cho rằng thông minh nhưng lại ngu như heo.

Chó cắn chó một miệng lông.

Các ngươi đấu càng lợi hại thì lại càng không đoàn kết.

Đấn lúc đó, tiền thù lao, tiền bản quyền còn không phải chúng ta làm chủ sao?

Ánh mắt của Chiêm Triệu Đường đảo qua đám người Cổ Long, Tư Mã Linh, chợt cảm nhận được có một ánh mắt sáng ngời đang nhìn hắn chằm chằm.

Chiêm Triệu Đường nhìn sang, vừa lúc chạm phải ánh mắt của Thạch Chí Kiên.

Chiêm Triệu Đường chẳng biết tại sao lại có cảm giác âm mưu của mình bị nhìn thấu. Vì thế, hắn cố gắng bình tĩnh lại mỉm cười nói với Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên cũng mỉm cười với hắn.

Chiêm Triệu Đường không đối mặt với Thạch Chí Kiên nữa, trong lòng hừ lạnh một tiếng. Cho dù bị ngươi nhìn thấu thì như thế nào?

Chỉ là một người từ Hồng Kông đến.

Chẳng lẽ còn có thể nhấc lên con sóng lớn ở Hồng Kông sao?...

Bởi vì mọi người cứ tranh giành với nhau, cho đến khi bữa tiệc kết thúc, võ lâm minh chủ giới văn đàn vẫn chưa được chọn ra.

Nhưng tiếng hô cao nhất vẫn là Cổ Long và Ngọa Long Sinh. Vì thế, mọi người gọi đây là song long tranh bá.

Rời khỏi Thử Kiếm Sơn Trang, Cổ Long cùng với ba người Thạch Chí Kiên đến một khách sạn gần đó để thuê phòng.

Hôm sau, vừa mới rạng sáng, cửa phòng của Thạch Chí Kiên đã bị Cổ Long gõ vang: 'A Kiên, ngươi dậy chưa?”

Thạch Chí Kiên đứng dậy mặc quần áo bước ra mở cửa. Hắn nhìn thấy hai quang mắt của Cổ Long thâm như gấu trúc, có vẻ như tối qua ngủ không ngon, cũng không biết là vì viết bản thảo hay là nhớ đến chuyện võ lâm minh chủ nữa.

"A Kiên, đi ăn sáng thôi. Ta có chuyện muốn nói với ngươi." Cổ Long ngáp một cái.

Thạch Chí Kiên gật đầu, bảo Cổ Long chờ một lát, hắn đi rửa mặt đánh răng đã.
Bình Luận (0)
Comment