Chuong 940: Nang la chi cua ta
Chuong 940: Nang la chi cua taChuong 940: Nang la chi cua ta
Chương 940: Nàng là chị của ta
Coi như Trương A Tuyền đã bán đổ bán tháo cổ phần của Hoàng Quan cho Thạch Chí Kiên.
Nhưng Trương A Tuyền vẫn cảm thấy mình nợ Thạch Chí Kiên rất nhiều, bởi vì Thạch Chí Kiên đã giúp hắn tìm được người thân nhất. ...
Trong phòng họp.
Người trước đó còn nịnh bợ Chiêm Triệu Hanh, cam tâm làm chó Lý Đức Phát thấy đại thế đã định, lần này hẳn sẽ không xuất hiện bất kỳ nghịch chuyển hay đảo ngược nào nữa, lúc này hắn cao hứng bừng bừng đứng ra, giật dây mọi người võ tay: "Nào, chúng ta hãy hoan nghênh giám đốc mới của Hoàng Quan là Thạch Chí Kiên tiên sinh nói chuyện với mọi người."
Người chung quanh đều do dự võ tay.
Thạch Chí Kiên không quan tâm đến tiếng võ tay thưa thớt, hai tay chống trên bàn, từ trên cao nhìn xuống, nói: "Ban đầu ta dự định thành lập một công ty xuất bản mới ở đảo Formosa, nhưng bây giờ thì không cần nữa. Đối với các ngươi, ta chỉ cần hai điều. Thứ nhất, tận chức tận trách. Thứ hai, dong giả vẫn có khả năng được thăng chức."
Thạch Chí Kiên nói xong, hắn quay sang nhìn Lý Đức Phát đang thúc ngựa phụ họa, mỉm cười hỏi: "Giám đốc Lý, ngươi nói ngươi là dong giả hay là hiền giả?"
Lý Đức Phát không ngờ Thạch Chí Kiên lại ném ra một nan đề cho mình trong trường hợp như thế này. Hắn xoa tay, pha trò: "Ta rất tôn kính giám đốc Thạch. Ngươi nói ta là hiền giả, ta chính là hiên giả. Ngươi nói ta là dong giả, ta chính là dong giả. Ta chỉ nghe theo lệnh của ngươi."
Thạch Chí Kiên gật đầu: "Nói hay lắm. Đúng vậy, các ngươi rốt cuộc là hiền giả hay là dong giả, tất cả đều do ta kiểm tra đánh giá. Cho nên, ta sẽ cho các ngươi một tháng để các ngươi xuất ra bản lãnh thật sự của mình. Ta chỉ cần công trạng, cần kết quả. Đừng đưa ra bất kỳ lý do gì để qua loa tắc trách. Các ngươi làm được không?”
Thạch Chí Kiên nâng cao giọng điệu của mình, ánh mắt sáng rực nhìn mọi người.
Đám lãnh đạo cao tang có mặt nhìn nhau, cuối cùng trăm miệng một lời: "Làm được."
Lương Hữu Tài bên cạnh nhìn thấy, cảm xúc dâng cao.
Đi theo Thạch Chí Kiên càng lâu, hắn càng cảm nhận được mịị lực cá nhân không thể tưởng tượng nổi phát ra từ người của Thạch Chí Kiên.
Giống như bất kỳ khó khăn nào trước mặt hắn đều không phải là khó khăn, đều có thể giải quyết dễ dàng.
Cho dù kẻ địch có cường đại như thế nào cũng không chạy thoát khỏi tính toán của hắn, ví dụ như anh em Chiêm thị lần này.
Lương Hữu Tài cảm thấy may mắn vì hắn không đi theo nhầm người. Lại nghĩ đến việc hắn đi theo Thạch Chí Kiên từ Nhật Bản đến đảo Formosa cũng coi như mạ vàng. Nếu trở vê Hồng Kông, hắn còn không được trao cho trách nhiệm quan trọng sao?
Nghĩ đến đây, Lương Hữu Tài cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Là một luật sư bị trù dập, yêu cầu của hắn thật ra không cao, chỉ cần ép tên khốn Hồ Tuấn Tài là được. ... Bệnh viện Nhân Từ.
"Cái gì? Ngươi nói cái gì?" Chiêm Triệu Đường không thể tin được cầm điện thoại, bàn tay run lên.
"Ta không nghe rõ, ngươi lặp lại lân nữa đi."
Người gọi điện thoại cho hắn là luật sư mà hắn sắp xếp làm tai mắt cho mình bên ngoài.
"Ngươi không nghe lầm đâu. Trương A Tuyền đã phản bội ngươi. Hắn đã bán đổ bán tháo số cổ phần của mình cho Thạch Chí Kiên với giá năm triệu. Bây giờ Thạch Chí Kiên đang nắm Hoàng Quan trong tay."
"Tên chó chết này."
Bịch một tiếng.
Chiêm Triệu Đường thở hổn hển, cầm điện thoại trong tay đập mạnh xuống đất, hai tay chống lên bàn, cơ thể lung lay như sắp đổ.
"Trương A Tuyền, ta sẽ giết ngươi, giết chết ngươi." Chiêm Triệu Đường nghiến răng nói.
Cạch.
Cánh cửa phòng bệnh mở ra, Trương A Tuyên bước vào.
Chiêm Triệu Đường cho là mình hoa mắt nhìn nhầm.
Nhìn kỹ lại, đích thật là tên khốn Trương A Tuyền.
"Ngươi, ngươi còn dám đến?" Chiêm Triệu Đường lắc lu cơ thể muốn đánh Trương A Tuyên. Hắn ném đống hoa quả móc ra từ trong giỏ, chuối tiêu, táo... một mạch ném tới Trương A Tuyền.
Trương A Tuyên không tránh né.
Mặc cho đống hoa quả nện xuống đầu, mặt của mình, còn có cơ thể rồi lăn xuống đất.
"Chiêm Triệu Đường, ngươi có biết ta chờ đợi cái ngày này lâu lắm rồi không?" Trương A Tuyền chắp tay sau lưng, mặt không biểu cảm, giọng nói tràn ngập sự lãnh đạm.
"Ngươi nói vậy là có ý gì?" Chiêm Triệu Đường thở hổn hển.
Hắn vốn rất mập, bây giờ do tức giận và vận động dữ dội, khiến cho hắn cảm thấy tức ngực khó thở.
"Ý gì? Ngươi có hỏi ta theo ngươi bao lâu rồi không? Ta cho ngươi biết, là ba năm." Trương A Tuyền lạnh lùng nói: "Như vậy ba năm trước đây, ngươi đã làm chuyện gì?”
"Lâu như vậy, làm sao mà ta nhớ cho được?”
"Có cần ta nhắc nhở không?" Giọng điệu Trương A Tuyền cực kỳ lạnh lùng, ánh mắt nhìn chằm chằm Chiêm Triệu Đường, tràn ngập sự oán hận và ác độc: "Trương Xuân Hoa, nàng là chị của ta đấy."
"Ngươi nói cái gì?" Chiêm Triệu Đường giống như gặp quỷ lùi lại một bước, hai mắt hoảng sợ nhìn Trương A Tuyên.