Chương 964: Khẩu thị tâm phi
Chương 964: Khẩu thị tâm phiChương 964: Khẩu thị tâm phi
Chuong 964: Khau thi tam phi
"Vậy ta gọi nàng là gì?"
"Gọi là Mộc Qua.”
"Mộc Qua? Con gái nhà người ta gọi là Mộc Qua nghe kỳ lắm."
"Sao hả, ngươi lại bắt đầu thương hoa tiếc ngọc rồi?" Thạch Ngọc Phượng đưa tay từ trong túi xách móc ra một điếu thuốc Bách Thọ Niên ngậm vào miệng, ánh mắt trêu chọc.
Thạch Chí Kiên vội vàng tiến lên giúp nàng châm lửa.
Thạch Ngọc Phượng phun ra một ngụm khói: "Trước kia, ta hút thuốc chỉ dám hút một nửa, nửa còn lại để dành lần sau hút. Bây giờ, ta có thể hút tùy ý." Nói xong, nàng liếc Thạch Chí Kiên một cái: "Ngươi nói xem, ta có hạnh phúc hay không?”
"Đương nhiên là hạnh phúc rồi."
"Hạnh phúc cái con khỉ"
'Ặc, sao lại nóng tính vậy? Có phải hôm nay đánh bài thua tiền rồi không? Thua bao nhiêu, ta cho ngươi.' Thạch Chí Kiên hào phóng nói.
"Tiên của ngươi rất nhiêu sao? Có phải nhiều đến mức tiêu không hết? Vậy được, cho ta một tỷ, để ta không cần làm gì cả, chỉ hưởng thụ tuổi già." Thạch Ngọc Phượng trừng mắt nhìn em trai.
Thạch Chí Kiên ngậm miệng, con người phải học cách khiêm tốn.
Thạch Ngọc Phượng kẹp điếu thuốc gõ gõ tàn thuốc, chỉ Mộc Qua nói: "Ngươi thấy nàng ngốc hay không ngốc?"
Thạch Chí Kiên: "Khụ khụ, đánh giá một nữ hài đang giúp ngươi pha trà rót nước như vậy, không tốt lắm đâu?"
"Có gì mà không tốt? Nàng tự biết mình ngốc mà." Thạch Ngọc Phượng nói: "Cho nên ngươi đừng có đánh chủ ý lên người nàng."
"Oan uổng quá." Thạch Chí Kiên kêu oan: "Ngươi cho rằng ta là loại người nào? Cầm thú? Sao ta có thể làm loại chuyện đó được."
Lúc này Mộc Qua bưng trà nhân sâm đã pha xong đi ra, ưỡn ngực, đi đường lắc lư.
Ánh mắt Thạch Chí Kiên không tự chủ được bị thu hút.
Thạch Ngọc Phượng cười khẩy: "Nam nhân không có ai tốt đẹp gì."
Thạch Chí Kiên vội vàng nói: "Đúng vậy, nam nhân không có ai tốt đẹp, chỉ biết để ý đến dáng người và dung mạo của nữ nhân. Thật ra phẩm hạnh cũng rất quan trọng. Ta thấy phẩm hạnh của Mộc Qua rất tốt. Ngươi xem tốc độ pha trà của nàng nhanh như vậy, ở nhà nhất định rất siêng năng."
Thạch Ngọc Phượng trực tiếp nhét điếu thuốc vào miệng em trai: "Bịt cái miệng ba hoa của ngươi lại. Còn nữa, tối nay ta và Mộc Qua sẽ làm nhiều món ngon một chút để ngươi tẩy trân. Ngươi muốn mời vị hồng nhan tri kỷ nào tới tham dự?”
Thạch Chí Kiên ngậm điếu thuốc, cười hì hì: "Ta không tham lam đâu, có tỷ tỷ là đủ rồi. Ngươi nói có phải không, Bảo Nhi?"
Khương Mỹ Bảo đang chơi đùa với con chó đen bên kia, nghe Thạch Chí Kiên hỏi, lập tức ngẩng đầu cười với Thạch Ngọc Phượng: "Đúng vậy, có ta và mẹ ở cùng cậu út, ngươi nhất định rất vui."
Thạch Ngọc Phượng liếc mắt nhìn đôi mắt đào hoa dạt dào của em trai, hừ lạnh một tiếng: "Khẩu thị tâm phi."
Ngoài miệng nói là phải, trong lòng nghĩ là trái, chỉ sự dối trá. ...
Loan Tử, trường tiểu học St. Paul.
Trước cổng trường.
"Trần đại ca, ngươi dừng xe ở đây là được rồi." Tô Au Vi nói với Trân Huy Mẫn trên xe.
Kể từ sau khi Thạch Chí Kiên rời khỏi Hồng Kông, hắn đã để Trần Huy Mẫn phụ trách đưa đón Tô Au Vi đi làm.
Thứ nhất, Tô Ấu Vi thường xuyên làm việc đến tối muộn, một mình trở về không an toàn.
Thứ hai, Thạch Chí Kiên rời đi, Trân Huy Mẫn cũng có việc để làm, không đến nỗi nhàn rỗi.
Trần Huy Mẫn rất thích công việc này, nhất là Tô Ấu Vi đối xử với người khác rất tốt, luôn gọi hắn là "Trân đại ca".
Quan trọng hơn là sự lương thiện và đơn thuần của Tô Au Vi khiến Trân Huy Mẫn cảm thấy rất thoải mái.
"Không sao, xe của chúng ta có thể lái vào trong." Sau khi Trần Huy Mẫn đi theo Thạch Chí Kiên, hắn vẫn chưa phát hiện ra nơi nào mình không lái xe vào được.
Xe Bentley đến cổng, bảo vệ trực cổng vừa thò đầu ra muốn ngăn cản xe đi vào.
Trân Huy Mẫn thuận tay ném một hộp Marlboro qua.
Bảo vệ nhận lấy, lập tức cười toe toét, còn cúi đầu chào Trân Huy Mẫn, sau đó mở cổng.
Đối với những nhân vật nhỏ bé như bọn hắn mà nói, thỉnh thoảng làm loại chuyện này cũng không có gì đáng trách.
Nhất là người như Trân Huy Mẫn, một lần ném ra cả hộp Marlboro rất hiếm thấy, cùng lắm chỉ cho một điếu thuốc lá ngon. ...
Xe Bentley lái vào trường học, dừng lại ở bãi đậu xe cách đó không xa.
Trần Huy Mẫn xuống xe, giúp Tô Ấu Vi mở cửa xe: "Có cần ta đi cùng ngươi lên đó không?"
"Không cần đâu, ta tự mình lên đó là được rồi. Lần này em trai của ta phạm sai lầm, ta nên chủ động nhận lỗi."
Sau khi Tô mẫu và Tô tiểu đệ theo Tô Ấu Vi sống chung một chỗ, Tô mẫu ở không không quen, lập tức được Tô Ấu Vi sắp xếp vào nhà ăn của nhà máy mì ăn liền làm công, phụ trách nấu cơm.
Tô mẫu rất thích công việc này, nhất là những công nhân kia biết bà là mẹ của Tô Ấu Vi, đối xử với bà càng tốt hơn. Bà cũng kết giao được không ít bạn bè ở nhà máy.
Còn Tô tiểu đệ thì được Thạch Chí Kiên nhờ người sắp xếp vào trường học của Bảo Nhi, nghĩ đến hai đứa có bạn bè ở trường cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.
Nhất là Tô tiểu đệ nhút nhát, lại đặc biệt sợ người lạ, ở trường có Bảo Nhi còn có thể bảo vệ cậu bé.