Chuong 981: Ten satthu nay hoi nhat gan
Chuong 981: Ten satthu nay hoi nhat ganChuong 981: Ten satthu nay hoi nhat gan
Chuong 981: Ten sat thu nay hoi nhat gan
Cùng lúc đó.
Đèn đuốc sáng trưng, đường Vườn Hoa hơn chín giờ tối vẫn náo nhiệt như cũ.
Hồ Tuấn Tài ngồi xe kéo đến đoạn giữa đường Vườn Hoa.
Cách đó không xa là nhà thờ Thánh .John.
Tòa kiến trúc hình tháp chuông lấp lánh ánh sáng trong đêm tối, khiến mí mắt Hồ Tuấn Tài giật giật vài cái.
Hồ Tuấn Tài bảo người kéo xe dừng xe ở ven đường.
Người kéo xe tìm một chỗ đặt chân dừng xe lại, xoay người cam khăn lau mồ hôi tua ra vì chạy thục mạng.
Hồ Tuấn Tài xuống xe, hỏi người kéo xe bao nhiêu tiền.
"Hai đồng tám hào."
Nếu là ngày thường, Hồ Tuấn Tài nhất định sẽ so đo với người kéo xe này, dùng kiến thức luật sư chuyên nghiệp của mình để mặc cả với người kéo xe kiếm cơm vất vả, nhưng hôm nay hắn lại khác thường, không những sảng khoái móc ra năm nguyên, còn nói không cần thối.
Người kéo xe nhận lấy tiền vui mừng khôn xiết, vội vàng cúi đầu cảm ơn Hồ Tuấn Tài, cảm tạ vị đại gia này đã thưởng tiền.
Hồ Tuấn Tài nhìn cũng không thèm nhìn người kéo xe một cái, chỉnh lại áo vest hơi rộng thùng thình, lại đẩy kính đeo trên sống mũi, sau đó mới đi về phía nhà thờ Thánh .John.
Càng đi,
Nhà thờ càng gân.
Nhịp tim Hồ Tuấn Tài bắt đầu đập nhanh hơn. Hắn sờ khẩu súng giấu ở eo, cứng ngắc, khiến xương sườn rất khó chịu.
Tuy rằng là ban đêm.
Nhưng Hồ Tuấn Tài lại cảm thấy thời tiết nóng bức khác thường, thái dương thỉnh thoảng lại rịn ra mồ hôi nóng.
Hắn lấy khăn tay lau đi lau lại, nhưng vẫn cảm thấy lau không hết.
Cách nhà thờ còn ba mươi mét, Hồ Tuấn Tài mơ hồ nhìn thấy chỗ cổng lớn nhà thờ, người ra vào tấp nập, xem ra nghi thức chào mừng đang được tiến hành.
Thấy sắp "nước đến chân rồi", nhưng lá gan của Hồ Tuấn Tài lại giống như bị kim châm thủng một lỗ, có chút nhụt chí.
Hắn do dự tiến lên vài bước, lại lùi về sau vài bước, sờ khẩu súng ở eo, cắn răng muốn tiến lên, nhưng bước chân lại không nhúc nhích.
Hắn quá nhát gan.
Từ trước đến nay hắn đều là loại người nhát gan sợ phiền phức.
Ngày mưa dông sấm chớp cũng khiến hắn giật mình thon thót không dám ngủ. Buổi tối đi đường vắng cũng nom nớp lo sợ, không dám đi quá chậm.
Bây giờ lại để hắn làm sát thủ, cầm súng đi giết người, hơn nữa còn là giết một tên cảnh ti người Tây. Đối với Hồ Tuấn Tài mà nói, áp lực này thật sự quá lớn.
"Không sao. Chỉ cần không nghĩ gì cả, đi tới nổ súng là được rồi."
Hồ Tuấn Tài tự an ủi mình, lấy khăn tay ra sức lau mồ hôi trên trán, mái tóc rẽ ngôi giữa của hắn vì đổ mồ hôi mà dính vào trán, trông vô cùng buồn cười.
"Hào ca đã nói rồi, chỉ cần ta làm xong, sau này ta chính là người của Lạc ca. Có Lạc ca che chở, ta sẽ không sợ gì nữa. Công ty môi giới lao động của ta, văn phòng luật sư của ta đều có thể hồi sinh. Còn có số tiền nợ Hào ca, cũng có thể trả hết."
"Hồ Tuấn Tài ơi Hồ Tuấn Tài, ngươi còn sợ gì nữa? Còn gì đáng sợ hơn nghèo khổ? Ngươi đâu phải là chưa từng nếm trải mùi vị nghèo khổ. Chẳng lẽ ngươi còn muốn quay về cuộc sống trước kia, sống cuộc sống không bằng chó lợn sao?"
"Con người nếu đã hưởng thụ vinh hoa phú quý thì không thể quay đầu lại. Bảo ngươi ăn cám nuốt bánh bao, đánh chết ngươi cũng không muốn. Mạng người chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi, có gì phải sợ? Chết sớm siêu thoát sớm."
Hồ Tuấn Tài cố gắng tự cổ vũ mình, nắm chặt khẩu súng ở eo, bước chân đi về phía nhà thờ Thánh John.
Lúc này ven đường đi tới hai tên quân cảnh đang tuần tra.
Hồ Tuấn Tài chột dạ, vội vàng chạy đến bên cạnh quầy hàng bán trà lạnh của một bà lão, gọi một bát trà lạnh.
Quầy hàng trà lạnh rất đơn giản, chỉ là một chiếc bàn vuông nhỏ, bên trên bày sẵn năm bát trà lạnh, dùng miếng kính che miệng bát.
Bà lão ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ, tay cầm quạt mo đuổi ruồi muỗi.
Hồ Tuấn Tài bưng một bát trà lạnh, trước mặt hai tên quân cảnh kia uống một hơi cạn sạch, giống như rất khát vậy.
Hai tên quân cảnh nhìn dáng vẻ hèn mọn thảm hại của Hồ Tuấn Tài, không nhịn được chỉ trỏ hắn: "Ngươi xem, tên răng hô kia giống như con chó vậy."
Hồ Tuấn Tài không biết bọn hắn đang nói gì, cố nặn nụ cười với đối phương.
Hai tên quân cảnh cười càng vui vẻ hơn: "Không những là con chó, còn là con chó ngốc nữa."
Câu này, Hồ Tuấn Tài nghe thấy.
Sắc mặt hắn thay đổi.
Cảm thấy lòng tự trọng bị chà đạp.
Dù sao hắn cũng là ông chủ của một văn phòng luật sư.
Dù sao Hồ Tuấn Tài hắn cũng từng oai phong.
Lúc này hắn bị hai tên cảnh sát chết tiệt kia chế nhạo.
Dường như cảm nhận được sự thay đổi trong biểu cảm của Hồ Tuấn Tài, hai tên quân cảnh cười lạnh chuẩn bị đi về phía hắn.
Hồ Tuấn Tài hít sâu ưỡn ngực. Trong nháy mắt,
Nhụt chí.
Thế là Hồ Tuấn Tài vội vàng cười nịnh nọt, cúi đầu khom lưng với hai tên quân cảnh, dáng vẻ vô cùng hen mọn.