Trọng Sinh Sau Bạch Nguyệt Quang Hôn Ta

Chương 33

Lâm Không Thanh thấy Tô Duyệt Cẩn đã xuống xe, vội cùng đi xuống, nhưng chân còn chưa chạm xuống đất, liền nghe được tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, trong mắt không khỏi hiện lên ý cười, Tô đại tiểu thư, thật đúng là fans của em.

Tô Duyệt Cẩn có chút ngoài ý muốn, bước chân hơi dừng, đưa tay tháo kính râm xuống, hướng về phía mọi người mỉm cười gật đầu thăm hỏi, chờ đến khi Lâm Không Thanh cũng xuống xe, liền lập tức đem kính râm đeo trở lại, vươn cánh tay ôm lấy vai người đại diện, quay đầu kề vào tai, hạ thấp giọng hỏi nói: "Chị làm sao?"

Lâm Không Thanh lắc đầu, đang chuẩn bị trả lời, liền nghe được một tiếng hô to trong đám đông: "Chị buông chị ấy ra đi, ôm em này!"

Tô Duyệt Cẩn ngoái đầu nhìn lại, cười như không cười mà đưa mắt nhìn đám đông, sau đó làm như không có việc gì mà tiếp tục đi về phía trước, không quay đầu lại mà chỉ đưa tay về sau xua xua, đi không có chút lưu luyến nào, rất ra dáng soái tỷ.

Lâm Không Thanh lúc này mới phản ứng lại, nhanh rời khỏi cái choàng vai của Tô Duyệt Cẩn, nghiêm túc mà mở miệng: "Tô đại tiểu thư của tôi ơi, em chú ý hình tượng của mình trước công chúng một chút được không? Em nghĩ cái gì mà có thể trước mặt fans ôm người khác thế?"

"Người đại diện làm sao có thể xem là người khác được?" Tô Duyệt Cẩn ngữ khí không chút để ý.

"Em không tin thì lát nữa cứ lướt Weibo xem, đảm bảo sẽ nhìn thấy vô số hình ảnh chúng ta thân mật?" Lâm Không Thanh sâu kín mở miệng, "Cảnh này nếu mà để Tần tổng nhìn thấy, nói không chừng lại thật sự cho rằng giữa hai chúng ta thực sự có gì đó mập mờ, đến lúc đó chị chống mắt lên xem làm sao em có thể theo đuổi được ngài ấy được nữa đây."

Trên đầu Tô Duyệt Cẩn hiện ra một dấu chấm hỏi to đùng, "Chị nghe được từ đâu cái tin mà em muốn theo đuổi chị ấy?"

"Đó không phải trọng điểm, về sau em chú ý một chút, không được tùy tiện ấp ấp ôm ôm với người khác, trước khi nói chuyện hay làm việc gì trước công chúng đều phải nghĩ kỹ." Vẻ mặt nghiêm túc Lâm Không Thanh mà tiếp tục nói, "Em chắc cũng không muốn cùng chị dính mấy cái tin đồn nhảm nhí đâu nhỉ?"

Tô Duyệt Cẩn ngoan ngoãn nghe giáo huấn, không đợi đến lúc cùng Lâm Không Thanh đến địa điểm ghi hình, liền nhận được tin nhắn từ Tần Liễm Vi, cái gì cũng không nói, chỉ gửi đến một tấm ảnh chụp, trong ảnh cô đang ôm Lâm Không Thanh đi vào đài truyền hình, kề sát vào bên tai Lâm Không Thanh, thoạt nhìn có chút thân mật.

Tin tức của Tần tổng cũng quá nhanh rồi, Tô Duyệt Cẩn liếc mắt nhìn Lâm Không Thanh một cái, thấy chị ấy không chú ý chính mình, lúc này mới gõ mấy chữ trả lời: "Em chỉ ôm bả vai mà thôi."

"Chứ em còn tưởng ôm chỗ nào?"

"Muốn ôm chị." Tô Duyệt Cẩn nháy mắt cầu sinh dục bạo lều, thời điểm những chữ này được gửi đi, đột nhiên cô có chút cảm thấy có chút ê răng.

"Chị đây chống mắt lên chờ em."

Khóe miệng Tô Duyệt Cẩn không tự giác cong cong lên, ngước mắt lên liền đối diện với một ánh nhìn chằm chằm không chớp mắt, ánh mắt do dự, chớp chớp mắt, "Làm sao vậy?"

Lâm Không Thanh hồ nghi mà liếc nhìn Tô Duyệt Cẩn một cái, "Không có gì, đến rồi, đợi chút nữa trao đổi với bên đó về kịch bản thêm, có khả năng muốn diễn tập đại khái, tuy rằng đã biết em nắm chắc được yêu cầu, nhưng bên đó ít nhiều muốn xác nhận thêm một chút."

"Em hiểu rồi." Tô Duyệt Cẩn trả lời.

Lâm Không Thanh gật gật đầu, nói tiếp: "Tổ chương trình đã bàn với chị về các phân đoạn, vấn đề cụ thể thì không cho biết trước, chị đã xác nhận một chút chừng mực của các vấn đề, em vào phòng nghỉ chờ lát nữa, sẽ có người đến tìm em bàn luận kỹ hơn."

"Được." Tô Duyệt Cẩn lên tiếng, đi vào phòng nghỉ.

Lúc này phòng nghỉ không có một bóng người, Tô Duyệt Cẩn ngồi bên trong, có vài phần nhàm chán.

Không bao lâu, liền có nhân viên công tác đi vào, "Tô lão sư, tôi cùng cô trao đổi một chút về chương trình."

Tô Duyệt Cẩn ngước mắt, tháo kính râm xuống, cong cong mặt mày, "Mời ngồi."

Chờ đến khi nhân viên công tác rời đi, vừa lúc đụng phải Diệp Tử Ninh bước đến, Diệp Tử Ninh kỳ quái mà liếc mắt nhìn người nhân viên công tác kia một cái, lại nhìn về phía phòng nghỉ mà Tô Duyệt Cẩn đang ngồi, trêu đùa mà mở miệng: "Tô lão sư, cậu làm cái gì? Sao mình có cảm giác hình như vẻ mặt của cô gái kia đang ngượng ngùng?"

Tô Duyệt Cẩn lười biếng mà mở miệng: "Mình thì có thể làm cái gì? Chỉ là cuộc đối thoại bình thường mà thôi."

"Thôi thôi thôi, mị lực của cậu mạnh cỡ nào, mình đều biết." Diệp Tử Ninh ngồi vào bên cạnh Tô Duyệt Cẩn, nghiêng mắt nhìn về phía bạn mình, hạ giọng hỏi: "Giữa trưa hôm nay cậu hỏi mình về bữa cơm của tình lữ, chẳng lẽ là......?"

"Đúng vậy." Tô Duyệt Cẩn biểu tình nhàn nhạt.

Diệp Tử Ninh nhướng mày, "Tốc độ này của cậu cũng thật nhanh quá rồi đó. Từ từ, là buổi tối ngày hôm qua chúng ta ăn cơm?...... Không đúng, cậu không phải là tới cửa......"

"Ngậm miệng của cậu lại." Tô Duyệt Cẩn trắng mắt liếc Diệp Tử Ninh một cái.

Diệp Tử Ninh cười có vài phần giảo hoạt, "Tô Tô à, mình cảm thấy mình nên chạy đến chỗ Tần tổng xin phần thưởng, cậu nghĩ xem cô ấy có đáp ứng không?"

"Cậu có thể thử xem." Tô Duyệt Cẩn nhìn Diệp Tử Ninh, ngữ khí nhàn nhạt.

Diệp Tử Ninh nghĩ nghĩ, run run cánh tay, "Vẫn là thôi đi, mình sợ bị đông lạnh lắm. Tần tổng là loại hình băng sơn mỹ nhân, sức công kích quá lớn, chỉ có mình cậu mới chịu được mà thôi."

Tô Duyệt Cẩn không trả lời, Tần Liễm Vi làm gì mà băng sơn như lời cậu nói cơ chứ.

"Duyệt Cẩn.... Ồ Diệp lão sư cũng ở đây sao?" Lâm Không Thanh bước vào phòng nghỉ, "Vừa đúng lúc, tôi cũng vừa nghe thấy có nhân viên công tác tìm cô."

"Phải không? Tôi đi xem thử." Diệp Tử Ninh dứt lời, liền rời khỏi phòng nghỉ.

Tô Duyệt Cẩn ngước mắt nhìn về phía Lâm Không Thanh, "Làm sao vậy?"

"Bên ngoài vây quanh quá nhiều người, phục trang mang đến rồi nhưng nhân viên cửa hàng liên hệ chị nói không vào trong được, hơn nữa lại không tìm chỗ để dừng xe." Lâm Không Thanh nói, "Em mà cùng chị đi ra ngoài thì chắc chắn sẽ bị nhận ra."

Tô Duyệt Cẩn gật gật đầu, như suy tư gì.

Ngay lúc này, có người mở miệng nói: "Đi thôi, tôi có chứng minh công tác."

Tô Duyệt Cẩn ngước mắt, thấy một người quen. Là chuyên viên trang điểm ở đoàn phim《 Vương quyền 》, Chu Thuyền. "Chu lão sư." Tô Duyệt Cẩn có chút ngoài ý muốn, cư nhiên ở chỗ này lại có thể gặp lại chị ấy.

Chu Thuyền cười đến có chút thẹn thùng, giải thích nói: "Đài truyền hình có chuyên viên trang điểm xin nghỉ, chị đến hỗ trợ tạm thời. Vốn dĩ chị đến là để trang điểm cho em, bất quá hẳn là kịp rồi." Vừa nói Chu Thuyền vừa đưa rương trang điểm trên tay lên.

"Chu lão sư không phải đi theo đoàn phim sao?" Lâm Không Thanh mở miệng hỏi.

Chu Thuyền lắc đầu, "Không phải, chỗ nào có việc thì đi chỗ đó, tôi hành nghề tự do."

Tô Duyệt Cẩn liếc mắt nhìn Lâm Không Thanh một cái, tựa hồ có thể nhìn ra ý nghĩ của chị ấy, nhưng cũng không nói thêm gì, chỉ là đối với Chu Thuyền mở miệng nói: "Vậy cảm ơn Chu lão sư, buổi tối mời chị ăn bữa khuya."

Chu Thuyền vội xua tay, "Không cần không cần, cũng không phải chuyện gì to tát."

"Bữa ăn khuya cũng không phải chuyện gì to tát." Tô Duyệt Cẩn kiên trì.

Chu Thuyền do dự hai giây, "Thôi được."

Tô Duyệt Cẩn mặt giãn ra bật cười, "Vậy cảm ơn Chu lão sư."

Chu Thuyền cùng Lâm Không Thanh xác nhận địa điểm, trao đổi phương thức liên lạc xong, liền vội vội vàng vàng mà rời đi.

Lâm Không Thanh ngoái đầu nhìn về phía Tô Duyệt Cẩn, nói: "Không bằng hỏi Chu lão sư một chút? Xem cô ấy có nguyện ý gia nhập đoàn đội của chúng ta hay không?"

Tô Duyệt Cẩn cười khẽ một tiếng, "Cũng được, buổi tối ăn rồi hỏi."

Giải quyết xong vấn đề phục, Tô Duyệt Cẩn tham gia diễn tập. Sau khi buổi diễn tập kết thúc, người chủ trì chương trình - Tiếu Kiệt chủ động tìm tới gặp Tô Duyệt Cẩn, cười nói: "Tô lão sư, chương trình sẽ có những bất ngờ nhỏ, mong cô không để ý."

"Tôi có thể hiểu được, không sao cả." Tô Duyệt Cẩn trả lời. Vì ratings cho chương trình mà thôi, thực bình thường. Nói thật, tổ chương trình mời cô tới, vốn dĩ cũng chính là bởi vì trong khoảng thời gian gần đây cô hấp dẫn không ít nhiệt độ mà thôi.

Tiếu Kiệt không nghĩ tới Tô Duyệt Cẩn lại dứt khoát như vậy, có một chút sửng sốt, ngay sau đó lại nói: "Tô lão sư, không hỏi xem rốt cuộc là phân đoạn nào sao?"

"Tôi tin tưởng vào tổ chương trình sẽ hiểu như thế nào là đúng mực." khóe môi Tô Duyệt Cẩn treo lên nhạt nhẽo ý cười.

Tiếu Kiệt nghe vậy cũng không nói thêm gì nữa, trong một khoảng thời gian tiếp xúc, Tô Duyệt Cẩn luôn khiến cho những người tiếp xúc có một loại cảm giác xa cách, cố tình lại phá lệ lễ phép, không hổ là thiên kim đại tiểu thư? Cao ngạo ưu nhã như thiên nga trắng?

Lúc này, Diệp Tử Ninh hướng về phía Tô Duyệt Cẩn vẫy vẫy tay, "Tô Tô, bên này."

Tô Duyệt Cẩn gật đầu với Diệp Tử Ninh rồi từ từ bước qua, "Làm sao vậy lá con?"

"Không có gì, cậu không phát hiện mọi người ở đây đều xem cậu như gấu trúc mà nhìn sao?" Diệp Tử Ninh cười nói.

Tô Duyệt Cẩn nhìn Diệp Tử Ninh, trêu chọc mà mở miệng: "Vậy cậu chính là khổng tước."

Diệp Tử Ninh chớp chớp mắt, "Được rồi, làm cho nơi này biến thành vườn bách thú, hai chúng ta đều có một phần trách nhiệm đúng không?"

Tô Duyệt Cẩn cười khẽ ra tiếng, mặt mày hơi rũ, nhìn hơi có chút cảm giác điềm tĩnh hình thành qua nhiều năm tháng. Mà cuộc trao đổi này, vừa vặn bị một nhân viên công tác chụp được, đăng lên Weibo. Loại hành vi này, là được ngầm đồng ý, cũng có thể được xem là một cách tuyên truyền cho chương trình.

Đương nhiên, hiện tại bức ảnh này cũng không được chú ý quá nhiều, thẳng cho đến tiết mục cùng bộ phim điện ảnh được quảng bá, mới bị fan CP đào ra.

Rất nhanh, phòng phát sóng đã đầu người ngồi xem, tiết mục chính thức bắt đầu.

Sau khi tiết mục múa mở màn chấm dứt, người chủ trì rốt cuộc cũng bắt đầu lần lượt giới thiệu dàn khách mời, "Tôi tin chắc mọi người đối với khách mời hôm nay của chúng tôi đẽ vô cùng quen thuộc, hãy cùng tôi hô vang tên của họ nào!"

Âm thanh hỗn loạn bắt đầu vang lên, mỗi một cái tên vang lên đều chính xác.

Chờ âm thanh hô hò giảm xuống, Tiếu Kiệt đưa mắt nhìn vào màn hình phía sau, không có một bóng người, vì thế quay đầu nói với khán giả phía dưới: "Xem ra là tiếng gọi của mọi người không đủ nhiệt tình rồi."

Thời điểm Tiếu Kiệt giơ cánh tay lên ra hiệu cho mọi người tiếp tục la hét, âm nhạc thanh đột nhiên vang lên, Tiếu Kiệt lập tức dừng lại, nhìn có chút buồn cười, người xem cũng bộc phát ra một trận cười.

Màn chào sân của Lục Kỳ An cùng Diệp Tử Ninh đã xong, cả hai đều trình diễn vũ đạo, còn Tô Duyệt Cẩn thì sao, chán đến chết mà ngồi một bên, chân bắt chéo, ý cười nơi khóe miệng có vài phần lãnh đạm, tựa như một người ngoài cuộc. Tỉ lệ xuất hiện trên màn ảnh cũng rất ít.

Âm nhạc tiết tấu dần dần nhanh hơn, nhịp trống hoà cùng với nhịp đập của trái tim, ngay lúc này, Tô Duyệt Cẩn đứng lên, đi đến giữa sân khấu, giơ súng, nhắm chuẩn, khấu động cò súng, động tác lưu loát sạch sẽ, mặt mày đẹp đến sắc bén.

"Phanh" một tiếng, âm nhạc đột nhiên im bặt, ngay sau đó chính là thanh âm pha lê vỡ vụn. Màn ảnh trực tiếp hướng đến khuôn mặt Tô Duyệt Cẩn, khóe miệng của cô gợi lên một độ cong hoàn hảo.

Cả trường quay an tĩnh một lát, sau đó là tiếng hoan hô đinh tai nhức óc.

Nhân viên công tác khẽ khàng, nhanh nhẻo mà dọn dẹp sạch các đạo cụ, lại đưa cho ba người mỗi người một cái microphone, Tiếu Kiệt trở về vị trí chính của sân khấu, cầm microphone động tác cùng ngữ khí khoa trương mà làm người xem an tĩnh, tiếp theo lại trêu chọc mở miệng: "Tô lão sư đã từng luyện tập qua rồi sao? Động tác nhìn thật sự rất chuyên nghiệp."

"Có một người bạn là vận động viên bắn súng, nên có cùng nhau chơi một chút." Tô Duyệt Cẩn trả lời.

Tiếu Kiệt cười cười, nói tiếp: "Tô lão sư, cô lên sân khấu này có phải nên chuẩn bị một màn chào sân nào uyển chuyển hơn hay không?"

Tô Duyệt Cẩn giơ tay sờ sờ chóp mũi, "Tôi sẽ không khiêu vũ, đây là cực hạn."

"Tốt, tôi đây hỏi lại hỏi Diệp lão sư, Diệp lão sư đối với màn trình diễn của hai vị còn lại có ý kiến gì không?" Tiếu Kiệt cười xấu xa.

Diệp Tử Ninh chớp chớp mắt, "Tôi đối với sân khấu của Lục Kỳ An không có bất kỳ ý kiến nào."

"Lục lão sư thì sao?" Tiếu Kiệt lại hỏi.

Lục Kỳ An cười nhẹ một tiếng, "Ân...... Tuy rằng không biết vì sao Tô lão sư lại chọn tiết mục này, nhưng, chỉnh thể cũng không tệ lắm, tôi thực vừa lòng."

Màn ảnh lại dời về phía Tô Duyệt Cẩn, liền thấy vẻ mặt của cô kiểu tôi là ai, tôi ở đâu, tôi đang làm gì ở đây.

"Tô lão sư, hoàn hồn." Tiếu Kiệt dùng tay vẫy vẫy trước mắt Tô Duyệt Cẩn.

Tô Duyệt Cẩn nhướng mày, nói tiếp, "Lục lão sư nhảy cũng không tệ lắm."

Lục Kỳ An nghe thế nhìn về phía Tô Duyệt Cẩn, "Tô lão sư?"

Tô Duyệt Cẩn lại ngước mắt nhìn về phía Lục Kỳ An, "Cô thì qua loa đại khái."

Lục Kỳ An chớp chớp mắt, "Vương gia nói sao thì chính là thế đi."

Tô Duyệt Cẩn vừa lòng gật gật đầu, sắc mặt bình tĩnh.

"Ai từ từ, tôi như thế nào lại có chút không hiểu ba người là đang có ý gì?" Vẻ mặt Tiếu Kiệt chính là mình đang diễn vai hề, dừng một chút, thấy không ai để ý đến mình, anh ta nói, "Được rồi được rồi, tiếp theo chúng ta sẽ bắt đầu chính thức tự giới thiệu bản thân. Mời ba vị lão sư giới thiệu một chút về mình."

"Chào mọi người, tôi là Lục Kỳ An."

"Chào mọi người, tôi là Diệp Tử Ninh."

"Chào mọi người, tôi là Tô......"

Tô Duyệt Cẩn còn chưa nói xong, liền nghe thấy ào ào giọng nói của mọi người dưới khán đài, "Tô Tô!"

Tô Duyệt Cẩn lễ phép mà cười cười, nói tiếp: "Ân tôi là Tô Duyệt Cẩn."

"Tốt, nhìn ra được được Tô lão sư của chúng ta nhân khí xác thật rất cao, fans Lục lão sư cùng Diệp lão sư đang ở chỗ nào vậy...." Tiếu Kiệt dùng bộ dạng "oán giận" mà nói, dưới khán đài lập tức vang lên từng đợt tiếng la khác.

Tiếu Kiệt vừa lòng mà cười cười, "Được rồi, tôi có nghe nói ba vị lão sư của chúng ta gần đây có bộ điện ảnh sắp chiếu, không bằng bây giờ từng người giới thiệu một chút nhân vật mình đóng, cùng với nhân vật của hai vị đóng có quan hệ gì, được không?"

Lục Kỳ An cùng Diệp Tử Ninh theo thứ tự giới thiệu xong, cuối cùng là Tô Duyệt Cẩn. Tô Duyệt Cẩn cầm microphone nói: "Nhân vật của tôi là Vĩnh Vương Uất Trì Giác, như mọi người biết, đây là bộ điện ảnh có giá trọ nhan sắc cao."

Lục Kỳ An cùng Diệp Tử Ninh lập tức đưa ra kháng nghị, Tô Duyệt Cẩn hơi hơi mị mị con ngươi, giọng nói trầm xuống, "Các ngươi muốn cãi lời bổn vương?"

"Không dám không dám." Lục Kỳ An cùng Diệp Tử Ninh đều cười cười nói.

Tô Duyệt Cẩn trầm mặt gật đầu, ngước mắt lên trong khi đáy mắt phảng phất băng lạnh, người xem trong lòng rùng mình.

Tiếu Kiệt xem qua kịch bản, biết đoạn này, nhưng thật sự không nghĩ tới khí chất Tô Duyệt Cẩn lập tức thay đổi, sửng sốt một chút, ho khan một tiếng, "Tôi đã hiểu, bộ điện ảnh này, Vương gia của chúng ta chính là người đứng ở đỉnh chuỗi thức ăn. Là như thế sao?"

Vẻ mặt Diệp Tử Ninh thần bí khó lường, "Tóm lại, nhân vật của chúng ta có thể nói chính là quan hệ như vậy, thôi được rồi, không thể tiết lộ thêm."

"Không thể cụ thể thêm một chút nữa sao? Ví dụ như về tình yêu, tình bạn, tình địch." Tiếu Kiệt lại hỏi tiếp.

Ba người nghĩ nghĩ, đồng thời lắc đầu.

Tiếu Kiệt vui vẻ, "Xem ra nội dung bộ điện ảnh này thật sự rất đáng mong đợi, các bạnnhất định phải nhớ rõ chủ nhật phải đến rạp xem phim nhé, cầu chúc《 Vương Quyền 》thành công rực rỡ!"

Cả khán đài vang lên tiếng vỗ tay.

"Tiếp theo đây, chúng ta sẽ bắt đầu phân đoạn đáng mong đợi nhất hôm nay, tin chắc mọi người đều chờ lâu rồi, như vậy, hãy chờ xem rốt cuộc ba vị lão sư ở đây sẽ nhận được những vấn đề hóc búa như thế nào đây." Tiếu Kiệt nói.

Phân đoạn này vẫn như cũ từng người từng người sẽ trả lời, từ Lục Kỳ An đến Diệp Tử Ninh vấn đề hoặc khôi hài hoặc bén nhọn, hai người hiển nhiên rất có kinh nghiệm, ứng đối đến độ thập phần tự nhiên, cũng không xuất hiện bất kỳ tình hướng bất ngờ nào.

"Cuối cùng, là Tô Tô của chúng ta, Tô lão sư." Tiếu Kiệt cười nói, "Lục lão sư và Diệp lão sư không hổ là thường xuyên tham gia gameshow nha, đều là những người kinh nghiệm, cuối cùng là ma mới Tô lão sư, tôi sẽ không như vậy dễ dàng buông tha, hắc hắc, ngẫm lại tôi đây liền rất chờ mong, không đào ra chút thông tin nào thì sẽ thật sự làm mọi người thất vọng với cái danh hiệu bát quái vương mà mọi người trao tặng rồi!"

Cameran quay cận mặt Tô Duyệt Cẩn, mà cô từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, làm mọi người đều nghĩ đến giai đoạn hậu kỳ chắc chắn biên tập sẽ để bên dưới hai chữ chú thích: Lạnh nhạt.

"Vấn đề thứ nhất, để tôi xem, là về điện ảnh, thời điểm công bố tuyển diễn viên đảm nhận nhân vật Uất Trì Giác này đã khiếnmức độ thảo luận rất lớn, xin hỏi khi Tô lão sư quyết định diễn nhân vật này có áp lực không? Cô cảm thấy mình đã diễn tốt chưa?"

"Áp lực, rất nhiều, có nghi ngờ là tất nhiên, đến lúc công chiếu mọi người có thể mua một vé vào xem để nghiệm chứng xem tôi có diễn tốt hay không?" Tô Duyệt Cẩn không nhanh không chậm mà nói.

"Tô lão sư thật là nhớ kỹ nhiệm vụ hôm nay là tuyên truyền nha. Như vậy đến vấn đề thứ hai, Tô lão sư vì cái gì lại lựa chọn con đường diễn xuất này? Lúc ban đầu người trong nhà có phản đối không? Vấn đề này tôi cũng rất tò mò, gia đình Tô lão sư mọi người đều hiểu."

"Con đường diễn xuất, là một việc ngẫu nhiên, muốn trở thành sao trời, cho dù ngã xuống, dư quang cũng có thể xuyên qua hàng tỉ năm ánh sáng lọt vào đáy mắt người nào đó." Tô Duyệt Cẩn mở miệng, ngữ điệu nhu hòa, dừng một chút, lại nói tiếp, "Người trong nhà, lúc trước chưa từng phản đối, tôi...... Làm theo ý mình, đại khái cũng làm cho bọn họ đau đầu một chút."

Hốc mắt Tiếu Kiệt nổi lên chút lệ quang, "Không biết vì cái gì, tôi cảm thấy có chút cảm động. Được rồi, khụ, tôi cần thiết lặp lại lần nữa, mấy vấn đề này vài vị lão sư trước đó đều không biết, kế tiếp là vấn đề thứ ba, Tô lão sư và Tần tổng trước đó có chút tai tiếng, mong cô ở đây có thể tiết lộ chút vấn đề về mối quan hệ với Tần tổng được không."

Vấn đề này vừa đề cập đến, cả khán đài liền lập tức sôi trào, chỉ có thể nói, mọi người đều có tâm bát quái.

Tô Duyệt Cẩn có chút bất đắc dĩ mà nhìn khán đài cười cười, Diệp Tử Ninh trộm liếc mắt nhìn Tô Duyệt Cẩn một cái, cảm giác mình so với bản thân cô bạn này còn khẩn trương hơn.

"Tô lão sư?" Tiếu Kiệt bày ra vẻ mặt thích thú khi xem kịch.

Tô Duyệt Cẩn cười khẽ một tiếng, "Ồ, Tần tổng, không tính là quá thân quen, là quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường mà thôi."

Câu trả lời này cơ hồ làm trong tất cả mọi người lộ ra biểu tình mất hứng. Chỉ có Diệp Tử Ninh yên lặng vô ngữ, tận lực duy trì biểu tình của mình, nhưng trong lòng không ngừng chửi thầm, từ nay về sau cô không thể nào nói ra mấy chữ quan hệ cấp trên cấp dưới một cách bình thường nữa rồi.

"Vấn đề thứ tư, mèo Tô lão sư nuôi tên gì vậy?" Lúc này, trên màn hình lớn xuất hiện ảnh chụp của một chú mèo, là lần trước Tô Duyệt Cẩn đăng trên Weibo, credit còn ở đó.

Tô Duyệt Cẩn cong cong mặt mày, cười đến mười phần ôn nhu, "Hồng Đậu."

"Tên vật tương tự cảm giác?" Tiếu Kiệt cơ hồ buột miệng thốt ra, sau đó mới phản ứng, đây là mình có chút lỡ lời, đây không phải là ám chỉ Tô lão sư đang yêu đương sao?

Tô Duyệt Cẩn lại thập phần hào phóng mà thừa nhận, "Thời điểm đặt tên hẳn là trong đầu có chút suy tính."

"Tên này là do Tô lão sư đặt sao?" Tiếu Kiệt nói tiếp.

Tô Duyệt Cẩn cười, "Không phải, là người khác." Thái độ mười phần thản nhiên, ngược lại làm cho người khác cảm thấy trong đó có chút ý cười.

Diệp Tử Ninh lại liếc mắt nhìn Tô Duyệt Cẩn một cái, cô bạn này lại yên lặng ném chén cẩu lương.

Bất quá, động tác của Diệp Tử Ninh rất nhỏ nhưng làm sao thoát khỏi đôi mắt như kính hiển của biên tập chương trình được, biểu cảm của cô được phóng to lên, bên dưới đề thêm hai chữ, để ý.

Sau khi kết thúc phần đặt vấn đề, tiếp theo chính là trò chơi, trò chơi là "Vẽ hình đoán chữ". Chương trình chọn ngẫu nhiên năm khán giả may mắn lên sân khấu, tiếp đó sẽ xem lần lượt ba vị lão sư sẽ vẽ lại từ khoá, ai đoán được nhiều hơn người đó thắng.

"Mọi người phải nghiêm túc chơi, thua sẽ bị phạt đó nha." Tiếu Kiệt nói.

Trò chơi này làm Tô Duyệt Cẩn rất buồn rầu, bởi vì mỗi lần thời gian đếm ngược kết thúc cô cũng chưa vẽ xong, vẽ rất chú tâm nhưng căn bản không ai hiểu.

Cuối cùng, không hề nghi ngờ, Tô Duyệt Cẩn thua.

Tiếu Kiệt ho khan hai tiếng, thật ra không nghĩ được Tô Duyệt Cẩn cư nhiên lại chịu thua trò chơi như thế này, nghẹn cười vừa nói, vừa đưa mảnh giấy yêu cầu: "Được rồi, Tô lão sư thua, mời cô tiếp nhận hình phạt."

Tô Duyệt Cẩn đưa tay tiếp nhận, mắt vừa thấy, tươi cười nơi khóe miệng cứng đờ vài phần.

Tiếu Kiệt lấy lại mảnh giấy từ trong tay Tô Duyệt Cẩn, cao giọng đọc nói: "Khách mời gọi điện thoại cho người liên hệ gần nhất, nói ra ba chữ sau với anh ấy / cô ấy 'chị thật đẹp / anh thật soái' và người kia cũng phải nói lại câu tương tự với khách mời."

Tiếu Kiệt đọc xong, vẻ mặt xem háo hức hóng chuyện, chạy nhanh đến chỗ nhân viên hiện trường nói: "Mau, đem di động Tô lão sư đưa cho tôi."

Nhân viên chạy một mạch vào trong, rất nhanh điện thoại đã được mong ra.

Tiếu Kiệt đem điện thoại đưa cho Tô Duyệt Cẩn, cố ý khoa trương nói: "Mời Tô lão sư mở WeChat, chúng ta gọi bằng WeChat ha, không thể gian lận, tôi sẽ nhìn thoáng qua, để biết chắc cô không gian lận."

Tô Duyệt Cẩn thập phần bất đắc dĩ, click mở WeChat, đứng đầu danh sách trò chuyện gần nhất đương nhiên là Tần Liễm Vi. Tô Duyệt Cẩn để Tiếu Kiệt nhìn thoáng qua, ánh mắt có vài phần vô tội.

Tiếu Kiệt chớp chớp mắt, biết được Tô Duyệt Cẩn chịu cho hắn xem đó là nguyện ý công khai, vì thế cười nói: "Tôi có một tin sốt dẻo muốn nói cho mọi người nghe, người gần nhất mà Tô lão sư liên hệ, rất có địa vị, người đó chính là......" Tiếu Kiệt cố tình ngừng vài giây, sau đó lớn tiếng nói, "Tần tổng!"

Cả khán đài lập tức liền náo nhiệt.

"Mọi người có thắc mắc cuối cùng Tần tổng muốn nói câu gì sau khi nghe Tô lão sư khen hay không?" Tiếu Kiệt nói.

Khắp khán đài lập tức vang lên tiếng đáp lại, tiếng trả lời cao thấp rất không giống nhau.

Tiếu Kiệt lập tức chỉ vào khán giả la hét to nhất, nói: "Cậu, không sai chính là cậu, cho tôi thu tiền, sao lại đi ngược lại số đông vậy, tôi muốn nghe Tần tổng nói, cậu không thích kệ cậu nhé." Mọi người đều bật cười.

"Được rồi, chỉ đùa một chút thôi." Tiếu Kiệt nói xong, lại đối Tô Duyệt Cẩn nói, "Tô lão sư chuẩn bị xong rồi thì liền có thể gọi."

Tô Duyệt Cẩn lúc này vẫn rất bình tĩnh, rốt cuộc Tần Liễm Vi biết cô đến đài để ghi hình chương trình, hẳn là sẽ không nói bất kỳ điều gì kỳ quái.

Diệp Tử Ninh lại yên lặng vô ngữ, trong một giây cô đã nghĩ Tô Duyệt Cẩn cố tình thua cái tiết mục này là để ngược cẩu cô.

========================

40 vote sẽ update chap mới nha

Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!

12/10/2022

Bình Luận (0)
Comment