Trọng Sinh Sau Khi Nằm Vùng Bị Chết Thảm

Chương 27

Mấy ngày kế tiếp Tô Việt đều không nhìn thấy đoàn trưởng, dường như đối phương đã kết thúc kỳ nghĩ dưỡng thương từ buổi tối hôm đó, bắt đầu bận rộn xử lý sự vụ, cũng không còn giám sát cậu, Tô Việt cũng chủ động tránh đi mọi cơ hội có khả năng tiếp xúc với đoàn trưởng.

Diều Hâu và Khổng Tước một lần nữa tìm kiếm địa điểm mới, là một ngôi làng đã bị bỏ hoang, nhưng chung quanh có đầy đủ nguồn nước và đất đá, chỉ cần tu sửa đường đi thông với bên ngoài, liền có thể một lần nữa thành lập một cứ điểm mới.

Kim Điêu cùng Hoạ Mi phụ trách tiếp tục điều tra K và tổ chức sau lưng K, trên đường điều tra, bọn họ còn mang về một tin tức kinh người, đã xảy ra một vụ nổ lớn ở địa phương được xác định làm căn cứ trước đây, khu vực đó gần như đã bị san phẳng hoàn toàn.

Nếu lúc ấy bọn họ không hủy bỏ kế hoạch di dời cứ điểm, khi đó rất có thể đại đa số người và vật tư của Ám Nha đã đến địa điểm ấy.

Nếu không may, thời điểm vụ nổ xảy ra bên trong căn cứ mới, đối mặt với bất ngờ như vậy, thân thể con người dù mạnh mẽ đến đâu cũng không thể chống đỡ được, Ám Nha nhất định sẽ tổn thất trầm trọng.

Mọi người trong binh đoàn đều cảm thấy vạn phần may mắn, chỉ có Tô Việt một bên vùi đầu dùng cơm, một bên cố che giấu công trạng.

Cậu lại lập công, loại không có báo đáp, chỉ cảm thấy kiếp này lập công có chút mệt mõi, có đôi khi còn muốn ngược lại.

Lúc này Tô Việt xác định nguy cơ đã qua đi, tâm tình thả lỏng mà suy nghĩ, thẳng đến khi đoàn trưởng đột nhiên ngồi xuống trước mặt cậu, mới phản ứng lại lập tức đem ngụm sữa đậu cuối cùng uống sạch, bưng khay đồ ăn chuẩn bị rời đi.

Triệu Thanh vươn tay, đè khay đồ ăn của cậu lại.

Tô Việt: "?"

Triệu Thanh có chút không kiên nhẫn, ánh mắt tối sầm nói: "Đã qua nhiều ngày như vậy, em vẫn không muốn nhìn tôi?"

Tô Việt trầm mặc chớp mắt một cái, nói: "Không có, đoàn trưởng nghĩ nhiều rồi, chỉ là gần đây làm nhiệm vụ nên có chút lo lắng, sau khi trở về cũng không ra khỏi cửa."

Triệu Thanh cười nhạt một tiếng, liếc khay thức ăn, nói: "Trong lòng lo lắng, nhưng ăn uống không tệ".

(Truyện này mình chỉ đăng ở một trang duy nhất là Wattpad thôi! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp, xin hãy ủng hộ trang chính chủ thôi ạ! by thauyn22 on Wattpad https://.wattpad.com/story/353441364?utm_source=android&utm_medium=com.zing.zalo&utm_content=share_writing&wp_page=create&wp_uname=thauyn22)

Tô Việt khẽ cau mày, biểu tình bình tĩnh đáp: "Luôn lo lắng lại bị người hoài nghi thành nằm vùng, trong lòng đương nhiên sợ, nhưng nếu giây tiếp bị bắn một súng thành vong hồn, vậy không bằng ăn thật no trước khi lên đường."

Sắc mặt Triệu Thanh lập tức trở nên lạnh lùng u ám, giống như bị người dùng dao găm chọc lên chổ đau, vết thương trên bụng lại bắt đầu đau nhức.

Tô Việt giương mắt nhìn về phía đoàn trưởng Ám Nha, ngữ khí trầm ổn hỏi: "Đoàn trưởng cố ý tới tìm tôi, là có gì phân phó sao?"

Cậu cho rằng trong khoảng thời gian này, Triệu Thanh sẽ không muốn gặp một cấp dưới bị nghi ngờ là nằm vùng, không chỉ tự chứng minh trong sạch, trái lại còn tát cấp trên một cái.

Nhóm lính đánh thuê xung quanh bị bầu không khí bất thường làm cho kinh hãi, lặng lẽ rời ra xa.

Chỉ đến khi Tiêu Đàm đi ngang qua, cố ý giải thích một câu: "Trước đây Anh Vũ có đề xuất khả năng tồn tại nguy hiểm của cứ điểm mới, kiến nghị đổi địa điểm, không ngờ lời nói thành sự thật, mỏ dầu kia thật sự bị phát nổ, đúng là không nên ở."

Nhóm lính đánh thuê nhận ra, vốn dĩ đoàn trưởng là chuẩn bị lại đây khen ngợi Anh Vũ, bọn họ nhìn lầm rồi, có cảm giác như đoàn trưởng là muốn chặn đi đường lui của Anh Vũ.


Tô Việt cũng đã hiểu, cậu cười cười, nói: "Trước đây chỉ là tôi suy đoán một chút, tuy rằng bởi vì tin tức không đầy đủ mà không được thông qua, nhưng trời xui đất khiến, cũng tránh được một kiếp nạn, xem như may mắn đi."

Triệu Thanh buông lỏng tay đè trên khay thức ăn, nói: "Nên khen thưởng thật nhiều cho em, lần này là chúng ta dự đoán sai, lúc đó nên tiếp thu đề nghị của em mới phải."

Tô Việt khiêm tốn thấp giọng đáp: "Khen thưởng thì không cần, đều là việc tôi nên làm."

Từ khi còn nhỏ, hai chữ "cống hiến" chính là cây trụ trong lòng cậu, vì Bộ vũ trang Đế Quốc mà vô tư dâng cả hai tay, là nền tảng làm người cả đời của cậu.

Triệu Thanh đứng dậy nói: "Bất kể là nên thưởng hay là nên phạt, trong đoàn đều có quy củ, cơm nước xong đến văn phòng một chuyến đi."

Tô Việt: "......"

Nếu đoàn trưởng đã lên tiếng, không dễ thẳng thừng cự tuyệt, với lý do muốn khen thưởng cho cậu, nếu vẫn tìm một cái cớ rút lui cũng không quá hợp lý.

Nghĩ tới nghĩ lui, Tô Việt đành phải lần nữa bước vào văn phòng của đoàn trưởng, hơn nữa còn phải chuẩn bị tốt có thể chạy trốn bất cứ lúc nào.

Lần trước bị sắp xếp một kịch bản, thiếu chút nữa đã trở thành một thành viên trong danh sách tử trận, hiện tại Tô Việt cũng không thể xác định liệu mình đã hoàn toàn thoát khỏi hiềm nghi hay chưa.

Triệu Thanh phút trước có thể kẹp cậu, kẹp đến là gắt gao, phút sau liền có thể dùng súng chĩa thẳng vào cậu, loại trò chơi k1ch thích mạng sống này không thích hợp cho cậu chơi thường xuyên, lỡ như trái tim cậu không chịu nổi, giữa đường nghẽn mạch thì phải làm sao.

Trước khi gõ cửa, Tô Việt tính toán tính khả thi cũng như xác suất thành công nếu đột phá vòng vây trong đêm, đồng thời cũng lên kế hoạch trong đầu con đường sẽ tháo chạy trong những ngày bị truy đuổi.

Cậu giơ tay lên, gõ gõ cửa, bước vào phòng, khép cửa lại.

Trong văn phòng chỉ có một mình Triệu Thanh, người này hẳn là vừa mới tắm xong từ phòng tắm đi ra, mặc áo choàng tắm dài, tóc vẫn còn hơi ướt, lúc này đang đứng bên cửa sổ, mặc cho ánh trăng bên ngoài đang chiếu rọi khắp cơ thể.

Hôm nay thời tiết rất tốt, quang đãng không mây, trăng sao đều tỏa sáng.

Tô Việt cẩn thận đứng trước bàn, duy trì khoảng cách nhất định với Triệu Thanh, lưu lại một đường chạy trốn.

Cậu chủ động mở miệng dò hỏi: "Đoàn trưởng, anh mới vừa tắm xong có muốn nghỉ ngơi không, không cần thiết gấp gáp trao thưởng cho tôi, trực tiếp ghi lại trên bảng thành tích là được rồi."

Tô Việt ở Bộ vũ trang cũng có một quyển sổ ghi công, trong đó ghi các chiến tích lớn nhỏ khác nhau mà cậu đã lập công, Ám Nha bên này cũng có bảng đánh giá tương tự, những thành tích được ghi trên đó có thể đổi lấy một vài thứ đặc biệt và giá trị.

Triệu Thanh nghe thấy tiếng gõ cửa liền xoay người lại, thấy Anh Vũ trong tư thế sẵn sàng bỏ của chạy lấy người, còn luôn miệng nói không cần khen thưởng, không ngăn được mà khẽ cau mày.

Anh nâng tay lên, thắt lưng áo choàng tấm rơi xuống.

Tô Việt: "!"


Cậu theo bản năng lui về sau một bước, đây chỉ là phản ứng căng thẳng của cơ thể, loại hành vi lui về sau này có lẽ sẽ làm giảm cảm giác bị uy hiếp, nhưng cậu lại cảm thấy, dường như lại càng k1ch thích đoàn trưởng hơn.

Triệu Thanh đã đoán trước khả năng nam nhân này sẽ phản ứng lại, bao gồm nhưng không giới hạn trong việc đem anh đè lên mặt đất, hoặc là ấn anh lên tường, hoặc là đẩy anh dựa vào bàn, nhưng trăm triệu lần không nghĩ đến Anh Vũ vậy mà lại làm hành động lùi về phía sau.

Đây là có ý gì?

Chơi chán rồi, thấy phiền, chán ghét?

Triệu Thanh không khỏi cười lạnh, nói: "Em sợ cái gì, sợ tôi nuốt chửng em?"

Tô Việt vẫn không nhúc nhích, lắc đầu, khéo léo đề nghị: "Buổi tối gió lạnh, đoàn trưởng chú ý giữ ấm cơ thể."

Triệu Thanh tức đến bật cười, nói: "Đến đây."

Tô Việt không muốn qua, khoảng cách gần như vậy rất dễ bị khống chế, cậu không thể đảm bảo sẽ không làm ảnh hưởng đến vết thương của Triệu Thanh dưới tình huống tháo chạy.

Triệu Thanh nhìn chằm chằm cậu như rắn độc, vẻ mặt lạnh lùng lặp lại lần nữa: "Đến đây, đến trước mặt tôi."

Tô Việt đành phải chậm rãi đi qua, vòng qua cái bàn, đứng trước mặt Triệu Thanh.

Cậu nói: "Đoàn trưởng có gì phân phó?"

Triệu Thanh còn có thể phân phó cái gì, anh chỉ muốn bồi thường hậu hĩnh cho Anh Vũ, người đã chịu tiếng oan còn phải chịu khổ.

Thân là một người cấp trên không đủ nghiêm khắc và trách nhiệm, Triệu Thanh rất sẵn lòng để Anh Vũ trút giận, miễn cho đối phương ngày ngày sợ nín thở, đến cả mặt cũng không thể gặp.

Rất vất vả mới gọi được người đến văn phòng, trăng thanh gió mát, không gian phù hợp, anh tắm rửa sạch sẽ đứng ở nơi này, Anh Vũ vậy mà lại thờ ơ, hơn nữa rõ ràng còn muốn rời đi.

Triệu Thanh hít một hơi thật sâu, nói: "Tôi một lần nữa thật lòng xin lỗi em, nếu em còn chưa hết giận, có thể dùng dao găm chém tôi một nhát, trên mặt hay trên người đều tùy em."

Tô Việt giật mình, cậu trầm tĩnh nhìn Triệu Thanh, nghiêm túc trả lời: "Đoàn trưởng không cần như vậy, tôi nhận lời xin lỗi của anh."

Triệu Thanh cười khổ một tiếng, nói: "Nhận, nhưng không tha thứ, đúng không?"

Tô Việt không nói nên lời, cậu có tha thứ hay không thì có liên quan gì, vấn đề là đây không phải lần đầu tiên, càng không phải lần cuối cùng, cậu không muốn giống như con thiêu thân lao vào biển lửa, mặc kệ sinh tử của bản thân, chỉ ở đấy chờ chết.

Triệu Thanh thấy Anh Vũ vẫn im lặng, trong lòng liền có đáp án.


Hôm nay anh thật giống gã hề, đi lấy lòng người ta theo cách mình tự cho là đúng.

Triệu Thanh hít vào thật mạnh, tay khẽ run kéo áo lên, trong lúc vô ý đã cọ qua miệng vết thương trên bụng, đau đến cau mày.

Anh tự giễu: "Đêm nay khiến em chê cười rồi, đi ra ngoài đi."

Tô Việt không động.

Triệu Thanh cho rằng cậu đang tính toán muốn đòi công, dùng lực siết chặt dây lưng, thuận tay thắt nút, nhẹ giọng bổ sung: "Tôi sẽ ghi phần thưởng đã hứa cho em vào bảng thành tích, lần này làm rất tốt, về sau tiếp tục duy trì."

Tô Việt khẽ thở dài, cậu dùng nước sôi để người trên bàn rửa tay sạch sẽ, sau đó bước đến nắm lấy dây thắt lưng của Triệu Thanh.

Triệu Thanh hơi ngạc nhiên, không rõ chuyện gì, hỏi: "Em muốn làm gì?"

Tô Việt khéo léo cởi nút thắt, cởi áo choàng tắm đang đóng kín ra, quả nhiên nhìn thấy miệng vết thương trên bụng do bị siết chặt đã rỉ ra vài vệt máu.

Cậu lấy từ trong túi áo khoác ra lọ thuốc mỡ được điều chế đặc biệt, mở nắp lấy ra một ít, ngồi xổm xuống cẩn thận bôi thuốc lên.

Triệu Thanh chịu đựng cảm giác đau đớn do vết thương truyền đến, cúi đầu nhìn về phía nam nhân trước mặt, ngón tay thon dài đang ở trên bụng anh, thuốc mỡ bao trùm nơi xuất huyết mang đến cảm giác mát lạnh như băng, nhưng vùng da bị đôi tay kia chạm qua, lại giống lửa đốt nóng rực.

Anh nhịn không được bắt lấy bả vai Anh Vũ, giọng nói có chút đứt quãng chất vấn: "Vì cái gì, không phải em chán ghét sao, trước kia không phải là vì nể mặt cấp trên nên mới bị ép lên giường sao? Nếu cảm thấy ghê tởm, không cần miễn cưỡng nữa."

Tô Việt động tác hết sức nhẹ nhàng bôi thuốc, sau đó cất lọ thuốc đi đứng thẳng người dậy, vòng tay ôm lấy vòng eo mềm mại của Triệu Thanh xốc lên, xoay người ấn lên cửa kính.

Bị bắt để lộ thân thể ra bên ngoài, Triệu Thanh không nhịn được cả người chợt căng cứng, hơi ngã vào vai Anh Vũ, hơi thở thổi quét qua một bên sườn mặt, mang theo cảm giác ấm áp khô ráo.

Tô Việt thấp giọng nói: "Đoàn trưởng sợ cái gì, loại kính này trước đây đã thử nghiệm qua, bên ngoài không thể nhìn thấy được."

Triệu Thanh cắn răng nói: "Có thể đổi một tư thế khác không......"

Tô Việt bình tĩnh đ è xuống, xấu xa nói: "Nhưng tôi thích nhìn bộ dáng anh bị ép lên mặt kính, phía trước đều bị ép đến phẳng lì."

Triệu Thanh hết cách, đành phải nhẫn nhịn chịu đựng trò đùa của cấp dưới, để đối phương tùy ý tiến vào.

Tô Việt trước cửa kính chơi một lần, lại chơi hai lần trên bàn, sau đó rất tiết chế mà ngừng lại, cậu ôm người vào lòng, lắng nghe tiếng th ở dốc của Triệu Thanh. (là tiết chế dữ chưa anh)

Khoảng cách gần như vậy, rút súng chắc chắn không nhanh bằng rút dao.

Tô Việt an an ổn ổn mà mang người về phòng, đắp chăn đàng hoàng thoải mái đi vào giấc ngủ, ngày mai còn phải đánh một trận chiến cam go.

Không thể không nói, phòng đoàn trưởng vẫn là tương đối dễ ngủ, bất kể là nệm, gra trải giường, hay là gối nằm, đều là hàng cao cấp, so với loại được dùng theo quy định trong ký túc xá thoải mái hơn rất nhiều.

Tô Việt không thiếu tiền, thẻ Triệu Thanh cho cậu cũng chưa từng quét qua một lần, nhưng bản thân cũng không muốn đặt mua những vật dụng ấy, cậu đối với cuộc sống sinh hoạt hằng ngày không quá bắt bẻ, có thể sống là được.

Nhưng để có thể hưởng thụ một giấc ngủ thoải mái Tô Việt cũng sẽ không từ chối.

(Truyện này mình chỉ đăng ở một trang duy nhất là Wattpad thôi! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp, xin hãy ủng hộ trang chính chủ thôi ạ! by thauyn22 on Wattpad https://.wattpad.com/story/353441364?utm_source=android&utm_medium=com.zing.zalo&utm_content=share_writing&wp_page=create&wp_uname=thauyn22)


Ngày hôm sau khi Triệu Thanh tỉnh dậy, Anh Vũ đã không còn ở trong phòng, mãi cho đến tận giữa trưa, anh vẫn không thấy người đâu.

Triệu Thanh nhìn vào bảng điểm danh của Anh Vũ, không nghĩ tới tối hôm qua lăn lộn một đêm, sáng nay Anh Vũ vẫn không chút chậm trễ mà chăm chỉ ra ngoài làm nhiệm vụ.

Triệu Thanh nhíu mày, nghĩ nghĩ hôm nay thứ sáu, không bằng ngày mai dựa theo lịch nghỉ đã định cho cả đoàn được nghỉ ngơi, mang theo Anh Vũ ra ngoài giải sầu, cũng là để đem một ít lời trong lòng nói ra.

Ngày hôm qua kết cục viên mãn, nhưng Triệu Thanh vẫn canh cánh trong lòng về hành động kháng cự ban đầu của Anh Vũ, có trời mới biết anh đã hạ quyết tâm thế nào, mới dám thoát y trong văn phòng để dụ dỗ đối phương như vậy.

Một bước lùi về sau kia của Anh Vũ, đã khiến anh bị đả kích đến thương tích đầy mình, chẳng lẽ là vì anh đã quá mức tàn nhẫn mạnh mẽ, dẫn đến Anh Vũ trước sau vẫn không cam tâm tình nguyện, chỉ là không có cơ hội nói ra?

Trong lòng Triệu Thanh tràn ngập suy nghĩ, lúc này chợt nhận được tin từ Kim Điêu gửi đến, tùy ý liếc mắt.

Kim Điêu: "Phát hiện tung tích K, hắn vừa tiến vào khách sạn Đế Quốc."

Triệu Thanh tin tưởng bản lĩnh của Kim Điêu và Họa Mi, hai người liên thủ rất nhanh sẽ điều tra ra được tin tức, anh phục hồi tinh thần đáp: "Theo sát một chút, giám sát thời gian"

Qua một đoạn thời gian, Kim Điêu lại gửi đến một tin nhắn: "Đoàn trưởng, chúng ta phát hiện người bị đánh ở tiệm cafe trước đây, hắn cũng đã tiến vào bên trong khách sạn."

Trong đầu Triệu Thanh hiện lên những bức ảnh chụp cái mông bị đánh đầy vết roi, đó là người bí ẩn không rõ của Anh Vũ, đồng thời cũng là sở thích cá nhân mà trước đây anh đã yêu cầu đối phương thay đổi.

Triệu Thanh trả lời: "Không cần để ý tới."

Trước đây bọn họ đã điều tra qua về người đàn ông tóc dài kia, biểu hiện của hắn cho thấy chỉ là một người dân vô hại, hoặc là nói chỉ là một người bình thường có sở thích nhất định.

Triệu Thanh cũng không liên tưởng người này và K có liên hệ với nhau, khách sạn Đế Quốc từ trước đến nay khách nhiều như mây, không phân đắt rẻ sang hèn, mấy chục tầng lầu phân chia thành các mức phí khác nhau, hơn nữa còn rất chú ý bảo vệ quyền riêng tư của khách.

Nếu thân phận được che giấu tốt, Bộ vũ trang và lính đánh thuê còn có thể ăn liên hoan ở phòng bên cạnh nhau.

Không ngờ một lúc sau, Kim Điêu lại gửi đến một tin mới: "Hai người kia đều đi xuống tầng hầm, Họa Mi đã trà trộn vào, tôi ở bên ngoài tiếp ứng."

Họa Mi: "Tầng bảy hầm ngầm, mở rộng tầm mắt!"

Họa Mi: "Đoàn trưởng, người tóc dài kia đã cùng K vào gian phòng phía trong."

Họa Mi: "Bọn họ ra rồi, người tóc dài đã đổi quần áo, phía sau gã là hai người mang mặt nạ, một người trong đó chắc hẳn là K, một người khác không rõ danh tính."

Tuy rằng không biết thân phận, nhưng nhìn qua thân hình người nọ Họa Mi cảm thấy có chút quen mắt, dáng người đẹp đẽ lại mị lực như vậy quả thực không thường thấy.

Triệu Thanh không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ tóc dài và Bộ vũ trang có liên hệ?

Hay là nói do K cũng là loại có cùng sở thích đó?

Anh Vũ quen biết tóc dài, cũng quen biết K, hỏi cậu ấy chuyện xảy ra trước đây, lại luôn ấp úng không chịu giải thích, hay là vì cùng sở thích tụ tập với nhau, cho nên mới xấu hổ không dám nói thẳng?

Triệu Thanh ra lệnh: "Chú ý an toàn, truyền hình ảnh thực tế."

Bình Luận (0)
Comment