Trọng Sinh Sơ Trung: Thần Y Học Bá Tiểu Ngọt Thê​

Chương 24

"Hơn nữa, hiệu quả của túi thơm cũng không được lâu. Nhiều nhất nửa tháng, hiệu quả của thuốc sẽ không còn tác dụng."

"Tốt rồi!" Quý Thiên Trúc cầm túi thơm hít hà thêm vài lần, nâng niu bỏ vào túi áo, nói đến việc chính: "Mọi việc đều tiến triển tốt, cũng đã thông báo cho Cố gia."

"Cảm ơn chị Thiên Trúc. Em không làm phiền chị nữa, em đi về đây." Cố Vân Niệm đứng lên nói.

Quý Thiên Trúc đứng dậy đưa nàng ra cửa, lấy tay khoác vai nàng đi ra ngoài, miệng tủm tỉm cười nói: "Mồm luôn nói cảm ơn không là không được đâu nhé, xem nghiên cứu làm cho chị hai cái túi thơm như thế này nữa nhé!"

Cố Vân Niệm thấy Quý Thiên Trúc vì cái túi thơm mà không để ý đến hình tượng, trong lòng cũng thấy buồn cười nói: "Vâng. Chờ một thời gian, khi dược liệu trong túi thơm này gần hết tác dụng, em sẽ làm cái mới cho chị".

Nàng sảng khoái đáp ứng, lúc xảy ra chuyện, nếu không phải Quý Thiên Trúc giúp đỡ, nàng cũng không biết phải giải quyết như thế nào.

Ra khỏi cục cảnh sát, nàng không đi bệnh viện, cũng không về nhà.

Dạo bước theo ven đường và ngắm nhìn xung quanh, đồng thời làm nàng nhớ lại năm 1999 tại Giang Thành.

Trong năm này, trừ ký ức đau thương mà trong lòng nàng có thể nói là khắc cốt ghi tâm, các ký ức khác đa số đã phai nhạt.

Từ khi nàng qua đời, nàng đã sống qua mười năm rồi lại trọng sinh.

Nhìn vẻ cũ ký của đường phố, hai bên đường tấp nập những người bán hàng rong, nàng đang suy nghĩ chờ mẹ nàng xuất viện rồi sẽ làm gì tiếp.

Hơn những người khác mười năm ký ức, nàng không cam đoan có thể có thành tựu hơn xa người khác, nhưng để đảm bảo cuộc sống dư dả cho hai mẹ con nàng thì vẫn thể làm được.

Sau khi xảy ra chuyện, mẹ nàng bị thương nặng, cần nghỉ ngơi điều trị, cũng không thể đi làm ngay tại xưởng dệt.

Nàng cũng không nghĩ sẽ tiếp tục cho Vân Thủy Dao đi làm công việc vất vả là công nhân xưởng dệt, hơn nữa nàng nhớ rõ hiện nay thu nhập và đời sống của công nhân xưởng dệt rất thấp. Trong sáu tháng cuối năm xưởng dệt còn nợ lương công nhân chưa thể trả, hơn nửa năm nữa xưởng dệt sẽ bị bán cho doanh nghiệp bên ngoài.

Vừa đi vừa suy nghĩ, bất giác nàng đã tới chợ hoa từ lúc nào.

Ngắm nhìn những cửa hàng bán hoa ở hai bên đường, hương hoa đủ loại bay thoang thoảng, bất giác mắt nàng sáng lên, tròng lòng xuất hiện một ý tưởng.

Tại chợ hoa, nàng đi dạo một vòng, mua một ít hoa tươi có mùi hương mà nàng thích.

Lại đi đến một cửa hàng bán hoa, mua không ít hạt giống.

Nhìn thấy phía trước có cửa hàng bán vải và chỉ thêu kim tuyến, nàng cũng mua mỗi thứ một ít.

Tiền mang theo không đủ, nhưng có thẻ ngân hàng của của Mộ Tư Thần đưa, nàng liền rút ra một chút để dùng, nghĩ về đến nhà sẽ nói qua với hắn để mượn vài hôm rồi sẽ trả lại.

Mang theo không ít đồ vật, nàng lại đi mua đồ ăn rồi mới vội vàng trở về nhà.

Cố Vân Niệm về đến nhà, còn chưa đến giữa trưa.

Vừa vào phòng bếp nàng nhìn thấy bát cháo dành cho Mộ Tư Thần đã trống không, mới nghĩ đến Mộ Tư Thần là một nam nhân, sức ăn sẽ lớn, nàng lựa theo mức nàng và mẹ nàng ăn mà chuẩn bị cho hắn chỉ sợ hắn ăn không đủ no.

Nghĩ đến kế hoạch của mình, cần phải được Mộ Tư Thần hỗ trợ tài chính mới có thể thực hiện được, liền cảm thấy áy náy, chỉ sợ hắn đói lả người đi mất.

Nàng vội vàng vào bếp, đem con gà vừa mua rửa sạch sẽ, lại thêm dược liệu vào hầm cùng và bắt đầu nấu cơm trưa.

Bởi vì có thêm suất ăn của Mộ Tư Thần, nàng dự định làm cơm rang, đem thức ăn rửa sạch sẽ, chờ cơm chín sẽ rang lên, quay đầu lại thấy Mộ Tư Thần dựa vào cửa bếp, có chút thẫn thờ mà nhìn nàng.

"Sao anh lại xuống dưới này?" Cố Vân Niệm có chút kinh ngạc hỏi.

"Nghe tiếng động bên dưới nên biết cô đã trở lại, ở một mình trên đó cũng chán!" Mộ Tư Thần nói, liếc mắt nhìn phòng bếp sắp xếp ngăn nắp, thức ăn để nhiều trên bàn, mang theo vài phần cảm động, hỏi: "Cô thường xuyên nấu cơm?"
Bình Luận (0)
Comment