Trọng Sinh Ta Bị Sở Quân Gia Độc Chiếm

Chương 18


Tiêu An bí mật đưa Lâm Liên Kiều đến một nhà khách nằm trong hẻm cụt.

Sau khi nói chuyện và dàn xếp với bà chủ, anh ta mới đưa cô vào phòng, bà chủ còn cố ý chọn căn phòng mà các cặp tình nhân hay lui tới.

Thường thì những căn phòng này được bài trí theo phong cách riêng để tạo sự hưng phấn.

Nhưng mãi hơn nửa tiếng sau vẫn chưa thấy tên đàn ông nào đến, Lâm Liên Kiều đã có dấu hiệu cử động nhẹ, Tiêu An thấy thế càng bất an hơn mà đi ra đi vào liên tục.

Đúng lúc này, Lý Lộ Lộ cuối cùng cũng xuất hiện, Tiêu An hấp tấp đi đến kéo mạnh lấy tay của cô ta hỏi.

"Đã đến chưa? Lâm Liên Kiều sắp tỉnh lại rồi."
"Đến rồi, đến rồi."
Lý Lộ Lộ thở mạnh vì cô ta đã đi đến đây một cách vội vã sau khi tìm được người.

Nhìn thấy ba tên đàn ông đen đuốc ở phía sau cô ta, Tiêu An hai mắt sáng rỡ lộ rõ sự gian ác.

Anh ta nhanh chóng đẩy bọn họ vào trong phòng, còn không quên dặn kỹ.

"Vào đi, thoả thích muốn làm gì cô ta cũng được.

Nhớ khóa chặt cửa vào đấy."
Tiếng cửa đóng sầm lại, Tiêu An thử lại đã mở cửa không được nữa, liền cười một hơi như điên, ánh mắt nhíu lại liếc nhìn cánh cửa như nhìn thấu vào bên trong, càng lộ ra rõ sự nham hiểm của anh ta.

"Đi, bây giờ chúng ta đi gặp… Sở Quân Huân."

Trong căn phòng với ánh đèn đỏ đỏ cam cam tối màu, Lâm Liên Kiều nằm trên chiếc giường ga trải trắng muốt.

Mặt cô nhăn lại rất khó chịu.

"Tên Tiêu An khốn kiếp, đau quá."
Cô tỉnh lại, phần gáy bị đánh mạnh vẫn còn rất ê ẩm làm cô không chú ý đến tình cảnh hiện tại của bản thân.


Đến khi cô chủ động chống tay ngồi dậy thì mới phát hiện ra, hai chân của mình đang bị giữ chặt.

"Chuyện gì vậy?"
Cô chợt bừng tỉnh, hai mắt mở hết cỡ liền nhìn rõ, trước mặt cô có đến tận ba tên đàn ông lạ mặt.

Cô giật mình, có chút hốt hoảng.

Một tên đi đến lại đẩy ngã cô nằm xuống giường, rồi hắn ta giữ chặt hai tay cô lại, còn ấn mạnh xuống để cô không thể nhúc nhích.

Một tên khác nhìn ra cô đang mặc đồng phục của học sinh liền ồ lên một tiếng rất ngạc nhiên, hắn ta vừa nói vừa cười khẩy lên, giọng nói sở khanh đến rùng mình.

"Là học sinh à? Lý Lộ Lộ cho chúng ta hàng ngon miễn phí vậy sao, đúng là không có gì để chê mà."
Lâm Liên Kiều cảm thấy ghê tởm đến mức không thể bình tĩnh, cô cục cựa mạnh muốn thoát ra, lấy hết khí thế để hét lớn.

"Các người là ai? Mau thả tôi ra."
Những tên này không hề có một chút lung lay nào, bọn chúng còn đùa cợt lại với cô.

"Thả? Sao mà nói dễ thế?"
"Bọn họ cho các người bao nhiêu tiền, tôi trả gấp ba."
Lâm Liên Kiều không tiếc tiền, cô chỉ muốn thoát khỏi đám người này càng nhanh càng tốt.

Nhưng có vẻ, bọn chúng không ai đến đây là vì tiền, mà đến thỏa mãn thú tính biến thái của bản thân nhiều hơn, điều này thể hiện rõ qua cách đáp lại của một trong số bọn chúng.

"Ông đây không cần tiền, chỉ cần phụ nữ."
Lâm Liên Kiều lại nói lớn.

"Các người đem tiền tôi đưa đến kỹ viện chẳng phải sẽ thoả thích hơn sao?"
Cô trừng mắt, cô dằn lòng không được hoảng loạn, dù rất căm ghét nhưng cô phải thuyết phục bọn chúng vì chỉ cần cô nảy ra suy nghĩ từ bỏ, cô sẽ mất hết tất cả.

Bọn họ lặng người nhìn nhau vài giây làm Lâm Liên Kiều nhen nhói lên tia hy vọng, hy vọng rằng bọn chúng sẽ đổi ý.


Nhưng không, ngay sau đó bọn chúng liền cười phá lên sặc sụa, siết chặt tay chân của cô hơn nữa.

"Đi kỹ viện mãi cũng nhàm chán, đồ tươi mới như cô mới thích, có tiền cũng khó mua được."
Lâm Liên Kiều càng nhúc nhích thì lại càng khiến bản thân đau đớn.

Lòng cô nóng như lửa đốt, hai mắt bắt đầu đỏ lên.

Một lần nữa cô hét lớn, khuôn mặt tỏ ra vô cùng giận dữ.

"Tôi là người của Sở Quân Huân, các người dám động vào tôi thì đừng hòng chết toàn thây."
Lâm Liên Kiều bị ép đến phải tung quân bài cuối cùng, thế nhưng may mắn đã không đứng về phía của cô, khi những tên đàn ông này ngày ngày cắm mặt ở xó chợ chẳng biết gì về thế giới lớn hơn bên ngoài, có nói cho bọn chúng biết thì bọn chúng cũng không quan tâm.

Giống như những gì cô vừa nói như nước đổ đầu vịt, bọn chúng thì vẫn là những con chó dại đang thèm khát thức ăn đến chảy dãi.

"Sở Quân Huân là ai ông đây không biết, có ngon thì gọi tên đó đến đây, các ông đây cho nó đi chầu diêm vương.

Mà từ nãy đến giờ cô có vẻ nhiều lời quá rồi, giữ sức đi, đến lúc phải hành sự rồi."
"Khốn kiếp."
Lâm Liên Kiều trừng mắt, khoé mắt đã ướt vì phẫn uất, phẫn uất đến mức muốn chửi thề.

Nhưng cô càng tỏ ra đanh đá, lại càng làm tăng thích thú có bọn người bệnh hoạn này.

Bọn chúng cười quỷ dị nhìn cô mà đáp lại.

"Chửi đi, càng chửi ông đây càng kích thích."
Vừa dứt lời, bọn chúng không đợi được nữa để xâu xé con mồi này.

Một tên nắm váy, một tên nắm áo của cổ, bàn tay tên nào tên nấy lực lưỡng gồng lên xé roẹt.

Tiếng vải rách vang lên không khác gì tiếng sấm chớp đùng đoàng trong cơn giông nhắm thẳng vào màng nhĩ của cô.


Lâm Liên Kiều cắn chặt môi, mắt mở lớn không chớp, giọt nước mắt của căm hận nặng dần rồi lăn từ khóe mắt thẳng xuống mang tai.


Tại thao trường rộng lớn, ở đây đang có hơn mười nghìn binh đang được huấn luyện.

Sở Quân Huân đang trực tiếp đi giám sát.

Đột nhiên có người tiến lại gần, anh ta đứng cách xa anh đúng một mét để thông báo.

"Sở Quân gia, có người đến muốn gặp ngài."
Sở Quân Huân lặp tức chau mày, biểu cảm rõ không vui.

"Ngày thường tôi không tiếp khách, cậu quên rồi sao?"
Quân lệnh như sơn, người này biết rõ nhưng đối với Sở Quân Huân vẫn có một ngoại lệ.

Lần này phải phân vân lắm anh ta mới vào báo cáo, mặc dù rất có thể sẽ bị trách phạt.

Dù đang lo sợ đến mức trán đổ mồ hôi nhưng anh ta vẫn đứng nghiêm trả lời anh.

"Không phải, tôi nhớ rất rõ thưa ngài, nhưng… người này nói muốn gặp ngài vì chuyện của Lâm tiểu thư."
Nhắc đến Lâm Liên Kiều thì thái độ của anh bỗng khác hẳn, trông đã bớt khó tính hơn.

"Chuyện của Kiều Kiều?"
"Vâng."
"Cho vào."
Sở Quân Huân ra lệnh không còn gì để do dự.

Anh cũng gấp rút đi sau người vừa báo tin.

Bước chân anh sải bước đi nhanh, gương mặt cũng tỏ vẻ có phần nghiêm trọng.

"Mấy ngày nay bận rộn duyệt binh không gặp Kiều Kiều, không lẽ xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Sở Quân Huân chỉ mong mình nghĩ nhiều, anh mang gương mặt không mấy thiện chí đến phòng tiếp khách.

Sở Quân Huân vừa bước chân vào, Tiêu An và Lý Lộ Lộ trông thấy ngay lập tức bày ra vẻ rạng rỡ sáp tới.

"Xin chào ngài Sở Quân, ngài còn nhớ tôi chứ? Tôi là Tiêu An.


Lần gặp mặt trước chúng ta đã có một vài hiểu lầm, tôi mong ngài không nghĩ tôi là người xấu.

Tôi muốn giải thích chuyện hôm đó…"
"Đừng huyên thuyên, nói chuyện chính đi."
Sở Quân Huân nhớ rõ tên Tiêu An này, không phải Lâm Liên Kiều nói muốn tự mình xử anh ta thì anh ta đã không xong với anh lâu rồi.

Anh uy nghiêm ngồi xuống ghế, đôi mắt sắc bén nhìn lên cảnh cáo trước.

"Nếu cậu chỉ lợi dụng tên của Kiều Kiều đến đây để ba hoa, thì cậu biết hậu quả chứ?"
Sở Quân Huân vừa mới đánh động nhẹ, Lý Lộ Lộ đứng bên cạnh Tiêu An đã run rẩy nắm lấy cánh tay của anh ta nói nhỏ.

"Anh ta đáng sợ quá, nếu bị lộ thì chúng ta…"
Tiêu An trừng mắt liếc nhìn cô ta, anh ta lộ bản chất lưu manh mà nghiến răng doạ nạt.

"Còn nói gỡ nữa tôi rút lưỡi cô."
Tiêu An rất bực mình vì Lý Lộ Lộ nhát như thỏ đế, anh ta dù có lo sợ cũng không đến mức như vậy.

Dù sao anh ta còn có cha của anh ta chống lưng, cùng lắm chỉ bị Sở Quân Huân làm khó dễ một thời gian chứ không làm địa vị của nhà họ Tiêu lung lay được.

Tiêu An mang theo suy nghĩ đó mà tiếp tục giả vờ, đặt điều trước mặt Sở Quân Huân.

Anh ta quay lại nhìn anh, bất ngờ biểu cảm trông có vẻ lo lắng.

"Ngài Sở Quân, tôi quả thật đến đây tìm ngài vì chuyện của Kiều Kiều.

Tôi biết ngài và em ấy quen nhau, mặc dù tôi cũng là người từng nâng đỡ em ấy, cũng gọi là thân thiết nhưng tôi không thể trơ mắt nhìn em ấy hủy hoại danh dự của ngài được…"
"Nói thẳng."
Sở Quân Huân không có nhẫn nại với đám người này, anh bật nói hai chữ mà giọng trầm đến đáng sợ.

Tiêu An bị khí thế của anh làm cho cổ họng nghẹn cứng, khác với ban đầu dự tính anh ta sẽ tự mình nói.

Nhưng giờ nghĩ lại, nếu có bất trắc gì thì người tự mình nói ra sẽ lãnh hậu quả nhiều hơn, vì thế anh ta liền lật kèo, làm khác đi những gì đã dự định.

"Lý Lộ Lộ, cô nói đi, hôm nay cô đã nhìn thấy những gì?".

Bình Luận (0)
Comment