Trọng Sinh Ta Bị Sở Quân Gia Độc Chiếm

Chương 4


Tại một trường trung học, không biết vì sao bên ngoài nhà vệ sinh nữ bị bao vây bởi một đám người, nam sinh có, nữ sinh có.

Gương mặt ai cũng có vẻ hóng hớt, cố nhón chân, thậm chí là bật nhảy lên để nhìn qua kẽ hở vào bên trong, bởi vì nhà vệ sinh đã bị khoá cửa.

Bên trong nhà vệ sinh hoàn toàn trái ngược, chỉ có bốn người, đều là nữ sinh.

Nhưng hai trong bốn người, khuôn mặt ngông nghênh như côn đồ, hai người bọn họ đang dồn sức túm đầu một nữ sinh có thân hình mập mạp hơn vào bồn cầu hôi hám.

Trong khi người còn lại, tóc tai gọn gàng, trên khuôn mặt có một nốt ruồi lệ trông không đến nỗi nào lại đứng khoanh tay chỉ thị, cô ta chính là kẻ cầm đầu bắt nạt nữ sinh mập mạp kia.

"Lâm Liên Kiều, cô có biết sai chưa hả?"
Khi cái tên Lâm Liên Kiều được kêu lên, nữ sinh mập kia ngay lập tức giật mình như vừa mới tỉnh dậy sau một cơn ác mộng.

Cô đột nhiên dồn sức bật dậy, khiến hai nữ sinh kia hoảng hồn.

Chưa hết, cô còn túm được tóc của hai người bọn họ, động tác dứt khoát mà đập đầu cả hai vào nhau.

Tiếng va chạm kêu rất to cùng với tiếng la hét thất thanh của hai người bọn họ.

Trong vòng vài giây chớp nhoáng, nữ sinh mập đã đảo ngược tình thế, hạ gục hết những kẻ bắt nạt cô.

Cũng chính ngay lúc này, cô chợt bừng tỉnh.

Hai mắt mở to không chớp, nghi hoặc nhìn đôi tay của mình, nhìn lên thân thể của mình và nhìn thấy bộ đồng phục quen thuộc, cảnh tượng này đối với cô cũng không phải xa lạ.


"Chuyện gì đây, mình không phải đã… chết rồi ư…"
Lâm Liên Kiều nhớ lại lúc mình bị hành hạ rồi chết trong tay Lâm Diễm Tinh ở ngục giam.

Nó không phải mơ, nỗi hận của cô vẫn còn đó, đau đớn của cô vẫn còn đó, sự việc như vừa diễn ra mới đây.

Cô lại nhìn thấy trên ngực áo đồng phục của mình có khắc chữ, Lâm Liên Kiều, lớp 1-2 trường trung học Thiên Thành.

Ngay lúc này cô mới chợt hiểu ra tình cảnh của mình, một thế lực thần kỳ nào đó đã cho cô… trọng sinh về năm mười tám tuổi.

Năm mười tám tuổi, Lâm Liên Kiều vẫn là một đại tiểu thư của Lâm gia, nhưng vì cơ thể phì nhiêu, cô bị tất cả các nữ sinh và nam sinh trong trường xa lánh, bè giễu.

Bọn họ chọc phá cô, biến cô thành chân sai vặt.

Lâm Liên Kiều năm mười tám tuổi của kiếp trước là một người hiền lành, nhút nhát, vì thương cha, sợ cha lo lắng nên đã nhẫn nhịn, dù bản thân bị lăng mạ, đem ra làm trò đùa cũng không dám nói cho ai biết.

Nghĩ lại từng chuyện của kiếp trước, Lâm Liên Kiều cảm thấy bản thân thật thảm hại.

Nhưng ông trời đã cho cô sống lại, vì vậy cô sẽ không đi vào con đường mòn đó một lần nữa.

Lâm Liên Kiều của hiện tại, trong lòng chỉ có thù hận.

Cơ hội sống lại lần này cô quyết tâm sẽ báo thù, từng kẻ, từng kẻ đã coi thường cô, hãm hại cô trong kiếp trước.

Ánh mắt của Lâm Liên Kiều đột nhiên thay đổi, nó nguy hiểm và tăm tối không khác gì ác quỷ nhìn về phía kẻ cầm đầu.

Cô nhớ cô ta, chính nhờ cô ta mà thời trung học của cô trở thành một nỗi ám ảnh khó quên.

Bỗng nhiên cô lên tiếng, giọng nói lẫn khí chất đều như biến thành một con người khác.

"Lý Lộ Lộ, cô thích bắt nạt người khác lắm sao? Vậy hôm nay, tôi sẽ cho cô biết cảm giác bị bắt nạt là như thế nào."
Lâm Liên Kiều mình đầy sát khí bước đến gần Lý Lộ Lộ, cô ta cũng bị sự thay đổi bất ngờ này làm cho quýnh quáng, điều đầu tiên cô ta làm là ra lệnh.

"Hai đứa kia, mau đứng dậy giữ con mập này lại, đừng có nằm lăn ra đó nữa."
Dù Lý Lộ Lộ có gào thét dữ dằn đến mức nào thì hai người kia cũng không còn sức đứng dậy, vì cú đập vừa rồi của Lâm Liên Kiều làm cho bọn họ hoa mắt, chóng mặt không thể làm được gì.

Lâm Liên Kiều vẫn hùng hổ bước tới, Lý Lộ Lộ không sai người được thì chuyển sang lớn giọng đe dọa cô.

"Lâm Liên Kiều, đừng tưởng giả vờ vùng lên như vậy là tôi sợ cô.

Ai chả biết cô tuy to xác nhưng lại yếu như sênh, cô mà bước qua đây có tin tôi…"
Lý Lộ Lộ chưa kịp nói hết câu, thì một bên má đã nhận ngay một cú tát như thiên lôi giáng xuống của Lâm Liên Kiều.

Cú tát của cô như dồn toàn bộ sức lực, đến nỗi ngoài tiếng bốp rất to, còn có thể nghe thấy tiếng rốp từ xương hàm bị làm cho méo lệch.


Lý Lộ Lộ bị tát ngã bật ra sàn mà khuôn mặt vẫn còn hoang mang.

Cô ta không thể tin được Lâm Liên Kiều yếu đuối, nhu nhược nay lại có thể ra tay mạnh như thế, nhìn cô như bị ai nhập thành một người khác vậy.

Cô ta ôm khuôn mặt in hằn dấu năm ngón tay nhìn lên, chạm phải ánh mắt của Lâm Liên Kiều đang nhìn cô ta, cô ta bỗng giật mình né tránh đi vì ánh mắt đó quá đáng sợ.

"Tại sao… sao phải sợ cô… ta chứ?"
Lý Lộ Lộ chỉ nghĩ thôi cũng bị đứt quãng, cô ta vừa sợ lại vừa ghi thù trong lòng cái tát của cô.

Lâm Liên Kiều nhìn Lý Lộ Lộ sợ run mà mát dạ ra mặt, ngay sau đó cô chính thức tuyên bố, nói lớn cho cả người bên trong lẫn bên ngoài đều nghe thấy.

"Mấy người các người nghe cho rõ đây, Lâm Liên Kiều tôi từ nay không dễ động vào.

Kẻ nào cố tình gây sự, tôi sẽ cho kẻ đó nếm mùi gấp đôi.

Tôi đây nói được làm được, ai không tin cứ việc thách thức."
Lời của Lâm Liên Kiều nói ra khiến ai cũng trầm trồ, nhưng ý chí trong câu nói của cô chắc như đinh đóng cột, chẳng ai nghĩ cô chỉ đang cố tỏ ra mạnh mẽ cả.

Lâm Liên Kiều giải quyết xong đám người phiền toái liền quay lưng bỏ đi.

Khi đi ngang qua tấm gương lớn trong nhà vệ sinh, nhìn thấy bản thân mình trong gương, trong một lúc, cô không thể rời mắt khỏi gương được.

Cô nhìn thấy đôi mắt của mình vẫn còn, tay bất giác sờ lên vị trí trái tim, cô nghe nó đập từng nhịp mà trong lòng cảm thán vô cùng.

Cô không cảm động đến mức phải khóc vì nỗi đau đớn ở kiếp trước khiến nước mắt cô không thể chảy được nữa.

Nỗi đau cô đã thực sự trải qua, nó vẫn còn âm ỉ, nhen nhói trong lòng cô, cô không bao giờ có thể quên được.

Cô lại nhìn vào thân hình đầy mỡ thừa mà khuôn mặt trở nên vô cảm.

Cô quay mặt lại nhìn về phía trước, siết chặt tay.


Kiếp trước cô khổ sở giảm cân vì kẻ sở khanh, nhưng kiếp này cô sẽ giảm cân vì chính bản thân mình, cô không thể để cơ thể phì nhiêu này làm cản trở kế hoạch báo thù của cô được.

Lâm Liên Kiều bước ra khỏi nhà vệ sinh, đám đông vây quanh ngay tức khắc tránh đường.

Bọn họ ánh mắt ai nấy kinh ngạc nhìn cô, không ai mở miệng nói một tiếng nào.

Cô đi ra tới sân trường, khung cảnh quen thuộc này làm cô chắc chắn hơn mình đã trọng sinh trở lại, ông trời đã lắng nghe lời thỉnh cầu của cô, vậy nên cô cũng sẽ làm cho bản thân không uổng sống lại kiếp này.

Chưa tìm đến kẻ thù thì kẻ thù đã vác xác đến trước mặt cô, cô gặp lại Tiêu An, nhìn anh ta mà trong lòng đã không còn một chút cảm xúc.

Lúc này anh ta vẫn còn đóng vai người tốt, nên mỗi lúc thấy cô thì luôn ân cần, quan tâm.

Nhưng chỉ tưởng tượng ra sau lưng cô, anh ta đã làm ra những chuyện gì cùng với Lâm Diễm Tinh thì cô chỉ thấy buồn nôn.

"Kiều Kiều, tóc tai của em bị làm sao vậy, sao lại rối xù thế kia, có phải lại bị ai bắt nạt không?".

Hãy tìm đọc trang chính ở _ TгЦмtг uуeИ.V n _
Tiêu An đưa tay ra chính tóc cho cô, vẻ mặt lo lắng khôn xiết, nhưng hành động bất ngờ hất tay ra cùng ánh nhìn lạnh lùng của cô đã khiến anh ta sững sờ.

"Kiều Kiều, em làm sao thế, ai đã chọc giận em sao?"
"Ai có thể chọc giận cô ta chứ? Cô ta bây giờ ngông cuồng quá rồi.

An ca ca anh nhìn xem, cô ta đánh em sưng phù hết một bên mặt rồi đây này.".

Bình Luận (0)
Comment