Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền

Chương 147

Chia nhau ra hành động là điều tất nhiên, cô ấy không thể cứ luôn ỷ lại vào Khương Nặc được, phải học cách tự mình ứng đối, lần này chính là cơ hội.

Sau khi Khương Nặc xuống lầu, ngồi thuyền nhỏ rời khỏi homestay.

Cô định thử xem thể lực của mình đến đâu, phát hiện việc chèo thuyền thật sự không tốn chút sức nào, sau khi nắm vững được phương pháp thì càng chèo rất nhanh, rất có loại cảm giác thuận buồm xuôi gió, không bao lâu đã đến gần nhà máy thép.

Nhà máy thép này nhìn từ xa vẫn không cảm thấy gì, đến gần mới phát hiện nó thật sự rất lớn.

Những nhà xưởng khổng lồ, những dây chuyền sản xuất công nghiệp khổng lồ có thể khiến người ta phải kinh ngạc thốt lên rằng, nhân loại thật sự quá lợi hại.

Sắt thép chính là huyết mạch của một quốc gia, cũng là sự bảo đảm quan trọng cho sự sống còn, tạo nền tảng hỗ trợ cho xã hội phát triển với tốc độ nhanh chóng.

Trong nền văn minh phát triển với tốc độ cao, sắt thép giống như xương sống gánh vác sức nặng, xuyên suốt, kết nối tất cả mọi ngành công nghiệp.

Khương Nặc dừng ở bên ngoài, cẩn thận lắng nghe, xác định bên trong ngoại trừ tiếng nước mưa rơi ra thì không có bất kỳ động tĩnh gì, cũng không có người nào sống ở trong đó mới chèo thuyền tiến vào.

Trong nhà máy có rất nhiều khung sắt cỡ lớn, thuyền nhỏ linh hoạt di chuyển trong đó, khiến Khương Nặc càng lúc càng phát giác loại thuyền nhỏ như thế này rất tốt, hoạt động càng tự nhiên hơn, không cần nhiên liệu, còn có thể tiện thể hoạt động thân thể.

Sau này nếu không cần đi xa thì vẫn nên tự mình chèo thuyền là hơn.

Khương Nặc thu toàn bộ những khung sắt thép lộ ra khỏi mặt nước vào không gian.

Bước vào phân xưởng chính, mực nước thật ra vẫn ở ngang tầng hai nhưng phân xưởng chính này thật sự quá cao, vừa đi vào đã cảm thấy vô cùng trống trải, phân xưởng bị ngập còn chưa tới một phần ba.

Đáng tiếc, những máy móc cỡ lớn, lò cao, lò chuyển động mấy trăm tấn kia đều bị tháo dỡ và chuyển đi.

Chỉ còn lại các giàn giáo, giá đỡ bằng sắt và các loại kết cấu thép cao hơn 8 mét ở bên ngoài máy móc.

Bởi vì máy móc quá lớn nên công nhân đều cần phải leo cầu thang để vận hành, những kết cấu sắt thép này đều bị bỏ lại nhưng đều bị ngâm qua nước, mức độ oxy hóa và rỉ sét đã rất nghiêm trọng.

Khương Nặc thu toàn bộ những thứ này vào không gian.

Những bộ phận mà mắt thường không thể nhìn thấy thì không thể nào thu được, mà nếu có thu vào thì cũng không hoàn chỉnh, cũng không thể lấy được những thứ bị ngâm ở bên dưới, mà lúc này cô cũng không có thời gian chậm rãi tháo dỡ từng cái một. Cũng may Khương Nặc chỉ cần làm giá đỡ, không cần bảo trì độ hoàn chỉnh của mấy thứ này nên cứ trực tiếp thu những bộ phận mình nhìn thấy.

Ngoại trừ phân xưởng chính ra thì còn có rất nhiều dây chuyền sản xuất khác nhau, máy móc cơ bản đã bị di dời đi nhưng vẫn để lại vô số khung thép kết cấu.

Khương Nặc tìm một vòng, tìm đến văn phòng, bên trong cũng từng bị ngập. Hiện tại nước đã rút đi, mọi thứ gần như đã bị mục nát, ngược lại cái bàn làm bằng gỗ thật có thể thu vào không gian.

Cuối cùng mới tìm được nhà kho.

Nhà kho trống rỗng, đồ tốt đều đã bị lấy đi, cũng không thấy tấm thép dài 20 mét nặng 50 tấn ở trong truyền thuyết ở đâu hết.

Lại di chuyển tới nhà kho nhỏ, nơi này là bị nơi bị ngập sâu nhất. Khương Nặc cởi áo khoác, thu thuyền nhỏ vào không gian, trực tiếp lặn xuống nước tìm kiếm. Dưới một lượng lớn bìa carton ướt sũng trôi nổi xung quanh, cô chỉ tìm thấy một ít thép tấm loại nhỏ còn lại, dài không tới 1 mét, cầm trên tay cũng không thấy nặng lắm.

Tính sơ qua thì có hơn 400 tấm.

Ngoài ra còn có một số loại thép vuông và thép tròn cỡ nhỏ, Khương Nặc cũng không biết chúng dùng để làm gì nhưng số lượng rất lớn.

Thu hết toàn bộ.

Ngoài ra, cô còn tìm được hơn 100 bó dây thép, những sợi thép này chắc là dùng trong công nghiệp, sợi rất to, đường kính khoảng 0,8 centimet, một bó dài ít nhất cũng 200 mét, khiến cô có chút kinh ngạc.

Đối với mạng lưới phòng ngự của biệt thự, cô vốn định dùng những sợi dây sắt mà cô thu được từ cửa hàng kim khí lúc trước, cộng thêm một số khung thép và mảnh trúc không gian.

Bây giờ xem ra, cũng có thể dùng mấy sợi dây thép này.

Hoàn toàn không thiếu vật liệu.

Sau khi thu thập tất cả mọi thứ, Khương Nặc lại ở trong nước tìm kiếm thêm một lúc, 4 phút sau mới ra ngoài hít thở không khí, lại thu một số linh kiện vụn vặt, xe đẩy công nghiệp, lại tìm được mấy cái thùng dụng cụ.

Sau đó không còn tìm được cái gì nữa.

Cô quay trở lại mặt nước, lúc này toàn thân ướt đẫm, cô tùy tiện tìm một văn phòng, thay nguyên bộ quần áo, quần áo ướt ném vào trong không gian.

Sau đó lấy thuyền nhỏ ra, mặc áo khoác vào.

Sau đó, Khương Nặc lặng lẽ rời khỏi nhà máy thép, tìm đường đi tới nhà máy giấy khác.

Đi tới đi lui, phát hiện thật sự rất khó tìm.

Khương Nặc chỉ có thể lấy điện thoại di động ra, mở bản đồ ra so sánh, cuối cùng cũng khóa chặt phương hướng, tìm được địa điểm.

Nhìn trên bản đồ thì không cảm thấy nhưng thực sự thì nó cách rất xa, đại khái hơn 20 phút lộ trình.

So với con quái vật khổng lồ vừa rồi, nhà máy sản xuất giấy carton nhỏ hơn rất nhiều.

Mọi thứ về cơ bản đã bị nhấn chìm, một lượng lớn thùng carton đã bị ngâm nước nát ra, trôi nổi trên mặt nước.

Tuy nhiên, nhà xưởng vẫn còn đó, máy xén, máy cắt mô hình, máy chia giấy, những loại máy móc có độ chính xác cao này vẫn còn nguyên tại chỗ, chỉ là bị ngâm nước quá lâu, máy móc đã bị ăn mòn ở mức độ nhất định.

Sau khi thu hết toàn bộ vào không gian, Khương Nặc lại tìm kiếm ở xung quanh nhưng không tìm được thứ gì mới dỡ bỏ cánh cửa sắt lớn.

Nhìn thời gian, cô đi vào đó 6 tiếng đồng hồ mới ra ngoài, chính bản thân cô cũng không nghĩ là lâu đến như vậy.

Lúc này đã là hơn 4 giờ chiều, chưa tới 5 giờ, từ đây đến xưởng đóng hộp ở huyện Lân chỉ cần nửa tiếng, nhưng có thể sẽ phải mất một chút thời gian mới tìm được vị trí cụ thể.

Dù sao đi nữa, cô cũng không thể quay lại trước khi trời tối.

Khương Nặc cũng không do dự, lấy ra một chiếc thuyền xung kích cỡ nhỏ từ trong không gian, đổi lại chiếc thuyền nhỏ kia.

Sau đó kéo động cơ, chạy hết tốc lực chạy về phía huyện Lân.

Thuyền xung kích vạch mặt nước, tạo ra một đường bọt nước b.ắ.n tung tóe suốt cả quãng đường. Với tốc độ này đi qua đó, cả một đường thông suốt không trở ngại, rất nhanh có thể đến nơi.

Nhớ tới lão già kia, ánh mắt Khương Nặc không khỏi trở nên lạnh lẽo.

Lúc đó, cô đang làm công việc khổ cực mệt mỏi nhất ở trong căn cứ, hai tay đầy vết phồng rộp. Một cơn bệnh đột ngột đổ ập xuống đã gần như lấy đi nửa cái mạng của cô, đôi môi cô trắng bệch, trong mắt toàn là tơ máu, nghèo túng không đáng một xu giống như có thể c.h.ế.t bất cứ lúc nào.

Mà lão già kia lại nhân cơ hội cạy cửa phòng cô, chạy vào khoe khoang với cô rằng ông ta đã chơi đùa bao nhiêu cô bé, còn bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng cầm một hộp thịt nguội đã mở ra một nửa, đặt tay lên mặt cô bắt cô tự cởi quần áo.

Trong kiếp trước, khuôn mặt cô lúc đó lập tức vặn vẹo.

Cũng không biết lấy sức lực từ đâu ra, cô chộp lấy một chiếc gai sắt rỉ sét bên giường, đ.â.m thẳng vào trong cổ ông ta. Đến khi ông ta đã tắt thở rồi, vẫn cảm thấy không hết hận, lại đ.â.m thêm vài cái nữa.

Làm xong những việc này, cô nằm rạp trên mặt đất ho dữ dội.

Lúc đó cô chỉ còn một cái mạng nát, cho dù có c.h.ế.t cũng cũng phải kéo kẻ thù đến làm đệm lưng, lão già này còn không xứng.

Cô tự nhủ với lòng mình rằng có c.h.ế.t cũng không thể c.h.ế.t ở đây được.

Khương Nặc nhặt hộp thịt trên mặt đất lên, ăn hết toàn bộ thịt trong đó.

Đã cách lâu như vậy nhưng cô dường như vẫn còn có thể nhớ lại được mùi thơm của hộp thịt nguội hôm ấy, giống như cả đời này cô chưa từng được ăn thứ gì ngon đến như vậy.

Ăn xong, dường như cô đã bình tĩnh lại, cố gắng lấy hơi rồi lặng lẽ kéo t.h.i t.h.ể của lão già kia nhét vào trong cống thoát nước.

Khương Nặc mở mắt ra.

Cơn gió lạnh đêm đó giống như vẫn còn thổi vào mặt cô, trong lòng cô không còn chút hận ý nào, chẳng qua chỉ cảm thấy miếng thịt nguội hôm đó thực sự rất ngon.

Bình Luận (0)
Comment