Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền

Chương 172

Thôi vậy, nếu Vân Diệu đã nói sẽ tìm cô thì bây giờ cô có nghĩ nhiều cũng vô dụng, cứ yên tâm sống tốt, đồng thời khiến bản thân trở nên cường đại hơn.

Nghĩ đến có hai ngày không luyện đao, Khương Nặc liền kiểm điểm bản thân một chút.

Cô phải không ngừng hoàn thiện bản thân mới được.

Lại kéo thêm hai cái ki-ốt nữa quay về, lúc này trời đã sắp tối.

Đặt ở bên cạnh đống lửa, Lý Mộng và Ngô Tiểu Giang cùng nhau lau chùi, cẩn thận quét dọn khử trùng.

Đều được làm bằng thép, cho dù sau này không còn dùng để ngủ nữa thì cũng có thể dùng như nhà kho, làm sao cũng đều là đồ tốt.

Đêm nay, Vu Nhược Hoa nấu cơm xong thì thu dọn lều vải, chuyển giường vào trong ki-ốt.

Mẹ không thích ngủ trên giường quá mềm, thích giường hơi cứng một chút, còn Khương Nặc lại thích giường mềm nên cô đặt thêm hai lớp đệm mềm ở bên chỗ cô nằm.

Nhiệt độ không khí càng ngày càng lạnh, ba căn phòng nhỏ vây quanh một đống lửa lớn, lại có thể sưởi ấm trong phòng nên mức độ thoải mái cũng tăng lên.

Hai mẹ con đóng cửa lại, Khương Nặc đưa cho mẹ một ly nước suối không gian để bà ấy uống, giải tỏa mệt mỏi.

“Mẹ, sau khi uống xong một ly nước suối thì đi tập luyện, như vậy mới có thể phát huy tối đa tác dụng của linh khi trong nước suối với thân thể.”

Vu Nhược Hoa gật đầu: “Được, mẹ sẽ đi ngay.”

Gần đây mỗi ngày mẹ và Lý Mộng đều rèn luyện trước khi ngủ.

Lý Mộng dùng cọc gỗ làm một cái bia bắn, nhưng quá nhiều chuyện xảy ra, lại không ngừng có động đất khiến cô ấy không thể nào tĩnh tâm tập b.ắ.n được, chỉ có thể rèn luyện thân thể một chút.

“Ớt đã có thể thu hoạch được rồi, sau này con muốn trồng cái gì thì cứ nói với mẹ, ngày mai chúng ta gieo hạt.”

Hai mẹ con lại nói chuyện thêm một lúc.

Khương Nặc cầm d.a.o găm đi vào trong rừng, tìm một chỗ không người treo đèn LED lên rồi bắt đầu luyện đao.

Chém, chặt, đâm.

Chỉ vài động tác đơn giản như vậy, học theo thủ pháp của Vân Diệu để luyện tập. Sau khi luyện tới trình độ nhất định, thần hình tựa như đã nắm giữ được một quy luật nào đó, d.a.o găm trở nên nhẹ nhàng hơn.

Ý thức của cô cường đại, thậm chí có thể cảm nhận được những luồng không khí mơ hồ lưu động trong không khí.

Đi theo những luồng không khí cũng có thể làm tăng tốc độ xuất đao.

Vung đao c.h.é.m nhanh một cái, nhánh cây phía trước theo tiếng mà đứt.

Đột nhiên, động đất đánh úp lại, thuận theo ánh đao kia, trong phút chốc mặt đất và núi non rung chuyển.

Trái tim Khương Nặc đập loạn xạ, trong nháy mắt giống như cảm nhận được cái gì đó, thế đao trong tay không ngừng, lần đầu tiên có sát khí tràn ra.

Sau khi thu đao, thế giới còn chưa ngừng rung chuyển, trong mắt Khương Nặc lại xẹt qua một tia kinh ngạc.

Có cảm giác gì đó rất huyền diệu khó giải thích gì, cuối cùng cũng bị cô bắt được.

Tiếp tục luyện, không thể ngừng.

Luyện đến nửa đêm mới trở về ngủ, ngày hôm sau tiếp tục đi theo Ngô Đại Hà học sửa xe.

Chuyện trong nhà cơ bản đều giao hết cho Lý Mộng và mẹ.

Lại qua hai ngày, dưới sự cố gắng của Ngô Đại Hà, xe bán tải rốt cục cũng bắt đầu di chuyển.

Ngô Đại Hà lái xe đi vài vòng trong tiểu khu, bản thân cảm thấy cũng đã ổn rồi.

Sau đó anh ta liền nghĩ đến việc đi lấy xăng.

 

Khương Nặc đang đắm chìm trong việc luyện đao, liền bảo Lý Mộng đi cùng với anh ta.

Lý Mộng có súng, gần đây thân thủ cũng linh hoạt hơn không ít, bọn họ còn có xe nên đi lại ở khu vực gần đây không có vấn đề gì.

 

Bọn họ chung quy cũng phải học cách tự mình đối mặt với vấn đề. Có rất nhiều chuyện xảy ra, Khương Nặc không thể nào tham dự vào tất cả mọi chuyện được.

Lý Mộng đồng ý.

Cô ấy và Ngô Đại Hà bàn bạc, quyết định đi dạo một vòng ở nhà máy gần thị trấn xem có thể tìm được thùng dầu có nắp nào không, nếu như không có thì đi lên thị trấn tìm hiểu, xem có thể trao đổi với người sống sót trong thị trấn hay không.

“Nếu như đi vào thị trấn thì chủ yếu là hỏi thăm, hơn nữa không cần chỉ hỏi thăm thùng dầu mà phải hỏi về các loại vật tư khác nữa, đừng để cho người ta phát hiện ra mục đích của hai người.” Khương Nặc dặn dò: “Khi giao tiếp với người ta thì đừng cho người ta thấy hai người có xe.”

“Tôi hiểu rồi.” Lý Mộng hiểu ngay: “Muốn vào thị trấn thì nhất định phải giấu xe đi, đồng thời còn phải rút hết xăng ra, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nếu để người khác nhìn thấy chúng tôi lái xe tới chứng tỏ có xăng trên tay, lại nghe ngóng thùng dầu thì sẽ làm lộ chuyện chúng ta có nguồn dầu.”

Khương Nặc gật đầu, nói khẽ: “Lúc cần thiết có thể trực tiếp nổ súng.”

“Được!”

Lý Mộng và Khương Nặc thảo luận một số chi tiết, sau đó đi chuẩn bị trang phục đầy đủ cho mình.

Mấy ngày nay ngủ trong lều vải, về nhà cũng chỉ là đi lấy đồ, lấy xong liền đi ra.

Cho dù trong bể nước có nước, bình điện có điện cũng không dám tắm rửa trong nhà, chỉ sợ động đất đột nhiên xảy ra phản ứng không kịp, cho nên rất lâu rồi không gội đầu.

Vẫn là hôm qua Khương Nặc mang ki-ốt trở về, cô ấy mới đóng cửa lại lau người một chút.

Cho nên cô ấy đổi một bộ quần áo rách nát, đội mũ đeo khẩu trang, về cơ bản coi như đã ngụy trang xong.

Súng lục và đạn được bỏ vào túi áo khoác, tuy cô ấy cũng mang theo ná cao su nhưng loại đạn cô ấy dùng tiện tay nhất bây giờ chỉ là đạn 8 ly, lực sát thương không cao, lúc này ngoại trừ tự bảo vệ mình thì cô ấy còn phải bảo vệ Ngô Đại Hà, trong lòng không nắm chắc.

Cho nên chủ yếu vẫn là dựa vào súng.

Ngô Đại Hà mặc bộ quần áo lúc anh ta sửa xe, dính đầy dầu máy và tro bụi, đeo khẩu trang đen, đeo một cái túi dụng cụ bẩn thỉu, tạo hình là một người lang thang rất tiêu chuẩn.

Khương Nặc có lòng muốn A Muội cũng rèn luyện một chút, liền xoa xoa đầu to của nó, nói khẽ: “Bảo vệ Ngô Đại Hà.”

“Gâu ~ gâu ~”

Hai mắt A Muội sáng lên, lập tức giống như bị tiêm m.á.u gà, nhảy một cái đã nhảy đến sau lưng Ngô Đại Hà khiến Ngô Đại Hà sợ tới mức không chịu nổi.

“Khương... Cô Khương... Nó... Nó làm sao vậy?”

Khương Nặc nói: “Đừng sợ, nó đang bảo vệ anh đấy.”

Toàn thân Ngô Đại Hà không ổn chút nào, run rẩy bước lên phía trước, Lý Mộng ở một bên vui vẻ nói: “Sợ cái gì, nó là Husky, cũng không phải là sói, A Muội của chúng ta đáng yêu lắm mà.”

Nghe tiếng chó thở hổn hển bên tai, Ngô Đại Hà chỉ có thể cố gắng đè nén cảm giác sợ hãi trong lòng.

Nó quả thực không phải là sói.

Làm gì có một con sói lớn như vậy...

“Đi đi.” Khương Nặc vẫy tay với bọn họ.

Lúc ở tiểu khu, A Muội mặc dù chưa từng gặp Lý Mộng nhưng Lý Mộng sống ở tầng 35 rất lâu, Khương Nặc cũng thường xuyên tiếp xúc với cô ấy nên A Muội vẫn rất quen thuộc với mùi của cô ấy.

Đây cũng là lý do vì sao sau khi đi tới biệt thự, A Muội và Lý Mộng càng thân thiết hơn.

Chuyến đi này, bọn họ lựa chọn đi bộ, Lý Mộng kéo chiếc xe ván trượt dài hơn ba mét kia, nếu nhìn thấy vật tư thì sẽ kéo trở về, không có vật tư, cũng đốn chút củi mang về đốt.

Chờ bọn họ mang theo A Muội đi rồi, một mình Khương Nặc vừa vặn yên tĩnh luyện đao.

Trước đó luyện đao, cô cho rằng chỉ cần tập trung toàn bộ tinh thần lực là được, dưới sự tập trung của tinh thần lực, cô có thể phản ứng nhanh hơn, thấy rõ vị trí của đạn cao su, phản công nhanh hơn chuẩn xác hơn.

Trải qua chuyện tối hôm qua, cô phát hiện mình sai rồi.

Đáng lẽ ra cô phải phóng đại phạm vi ý thức của mình mới phải.

Không phải chỉ nhìn chằm chằm đao của mình cùng với hành động của đối thủ mà là phải nắm chắc tất cả hoàn cảnh xung quanh, cô ấy phải lắng nghe tiếng gió, tiếng mũi d.a.o xuyên qua luồng không khí, cho dù thế đao nhanh như thế nào thì con người vĩnh viễn vẫn ở trong hoàn cảnh.

Không được bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.

Bình Luận (0)
Comment