Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền

Chương 205

“Bức tượng thiên sứ kia, là một nhà nghệ thuật đã bỏ ra hơn 3 năm, khắc từng d.a.o ra, người đó gần như say đắm trong quá trình này, nhốt mình trong phòng làm việc. Nó tượng trưng cho một loại lương thiện thuần khiết, là tưởng tưởng của con người về cái đẹp và hiền lành, nó được đánh giá cao, vào cái ngày được công bố dẫn đến vang động không nhỏ, xúc động đến rất nhiều người, nhưng cuối cùng...”

Lời này không giống như lời mà Ngôn Tử Phàm có thể nói, chắc là do người dì kể lại với nó.

Lúc dì nó nói những lời này, nhất định là thương tiếc, không đáng giá.

Khương Nặc lại nói: “Cuối cùng nó đã g.i.ế.c được 4 kẻ ác, cứu được 3 mạng người, rất đáng giá.”

Ngôn Tử Phàm nghe vậy, ngây ngẩn cả người.

Khương Nặc mỉm cười: “Không đúng sao? Nếu đã có từ bi yêu thương người đời, thì cũng có uy nghiêm g.i.ế.c hại ác ma, đây mới là thiên sứ.”

“Đúng... dì nói đúng.” Ngôn Tử Phàm như có điều suy nghĩ.

Củi cháy trong thông đạo, nhiệt độ ban đêm rất thấp, cũng may nơi này không có gió lùa, chỉ là thực sự quá lạnh.

Ngôn Tử Phàm đi tìm mấy bộ quần áo mặc lên cho mình, đều là quần áo của người lớn, vóc dáng nó lại nhỏ, trực tiếp rủ xuống bàn chân, hành động nhìn rất bất tiện.

Nó xắn tay áo lên, dùng vải bó chặt trên lưng, chỉnh trang lại chính mình như một tiểu đại nhân.

Mắt thấy trời đã sắp sáng, Khương Nặc đưa thuốc, cồn, bông khử trùng cho nó, còn có một lọ Vitamin nhỏ.

“Vết thương của mẹ cậu không cần cắt chỉ, về sau sẽ tự tiêu đi, mỗi ngày khử trùng một lần là được.” Khương Nặc nói: “Hai người trốn ở đây 7 ngày, sau 7 ngày, vết thương của mẹ cậu sẽ dần dần khép lại, đến lúc đó rồi hẵng lên đường.”

Ngôn Tử Phàm nghiêm túc lắng nghe, gật đầu ghi nhớ.

Bảy ngày này, di chuyển trên đường sẽ có rất nhiều án mạng máu, mãi cho đến khi nhà nước ra quân tuần tra trông coi mới an toàn hơn rất nhiều.

Cho đến lúc đó, thời gian vừa vặn, thân thể tốt, hoàn cảnh cũng an toàn hơn rất nhiều, chắc là có thể bình an.

Đồ ăn này đủ cho hai người bọn họ sinh tồn mấy ngày.

“Mẹ cháu sẽ không có chuyện gì chứ?”

Chỉ có lúc hỏi vấn đề này, trên khuôn mặt gầy gò nhỏ nhắn của Ngôn Tử Phàm mới lộ ra sự yếu đuối.

“Bà ấy yêu cậu, chỉ cần có thể sống sót, thì sẽ không bỏ cậu lại.”

Nước mắt loé lên trong mắt bé trai, thấy Khương Nặc đứng dậy, nó có chút vội vàng tới gần một bước.

“Dì phải đi sao? Dì cũng có chứng nhận căn cứ, vậy cháu đến căn cứ rồi, có thể tới tìm dì không?”

“Tại sao phải tìm tôi?” Khương Nặc hỏi.

“Cháu sẽ báo đáp dì... cháu và mẹ có chứng nhận, có thể nhận được công việc nhẹ nhàng, cháu cũng sẽ cố gắng kiếm điểm tích, đổi đồ vật, chúng ta nhất định sẽ báo đáp dì, thật đấy.”

Hiện tại trong nhận thức của nó, cũng chỉ nói được những thứ này.

Khương Nặc cười với nó.

Mặc dù mặt bị khẩu trang che khuất, trong ánh mắt vẫn nhìn ra được đang mỉm cười.

“Được, vậy tôi chờ.”

Cô cầm lấy ba lô vung ra sau lưng, phất phất tay chuẩn bị đi ra khỏi đạo.

Con đường này ở bên trong hầm đường bộ, phải di chuyển ra ngoài, chờ cô đi ra bên ngoài, phát hiện Ngôn Tử Phàm vẫn luôn theo sau lưng cô, vẻ mặt muốn nói lại thôi, như thể muốn nói cái gì đó.

Khương Nặc dừng bước, trực tiếp hỏi: “Cậu có gì muốn nói thì nói đi.”

Ngôn Tử Phàm cắn răng, kiên định nhìn cô: “Dì ơi, cháu phải làm thế nào mới có thể mạnh như dì?”

Khương Nặc: ...

Hai tiếng dì ơi thiếu chút khiến cho cô không đứng vững được rồi.

Bản thân mình là trọng sinh trở về, tính cả kinh nghiệm kiếp trước, quả thực đã hơn 30 tuổi, tuổi tâm lý còn càng tang thương hơn. Mặc dù là vậy, cũng không quá muốn bị người khác gọi là dì.

Nhìn Ngô Tiểu Giang người ta cũng gọi là cô Khương kìa!

Tiểu quỷ này lại một chút cũng không ý thức được chính mình có lỗi lầm gì, mắt sáng lên nhìn về phía cô.

Khoé miệng Khương Nặc giật một cái, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời nó: “Chỉ cần không chết, cậu nhất định sẽ mạnh lên.”

Nếu như đêm nay cô không ở đây, mẹ Ngôn Tử Phàm sẽ c.h.ế.t thảm, để lại một mình nó giãy dụa mong được sống ở thời tận thế này, nhận hết mọi trắc trở, cuối cùng lại vì bảo vệ cho người yếu mà chết, là một người anh hùng.

Cho dù đen tối cỡ nào, luôn có một số linh hồn cao thượng, trở thành niềm hi vọng của người khác.

Nhưng 20 tuổi, thực sự thật là đáng tiếc.

“Chết thì chẳng còn cái gì nữa, cậu còn có mẹ, nhất định phải khiến cho bản thân còn sống.”

 

Điều nên nói đều đã nói xong, Khương Nặc cũng không quay đầu rời đi.

 

...

Ngày mới vừa sáng, tầm mắt không tốt, nhưng đối với Khương Nặc mà nói đã đủ rồi.

Tìm chốn không người, cô lần nữa lấy ra chiếc xe đạp cũ nát kia.

Ở trên đường dùng mắt thường cũng có thể thấy được, mọi người được sắc thông thông đi đường, xe kéo, xe đẩy, xe xích lô, xe đạp... còn nhiều hơn so với hôm qua. Các loại xe đẩy tay cũng đã xuất hiện.

Hiện tại ngày ngắn đêm dài, ban ngày không đi nhanh, trời tối sẽ không thể đi.

Lại sợ gặp phải cướp bóc, ai cũng không muốn một mình.

Khương Nặc ở trong lòng suy tính thời gian, đám Hồ Chính Lương nhanh hơn mình đại khái 4 đến 5 tiếng.

Bản thân mình tốc độ nhanh, nếu như dùng toàn lực đuổi theo, cũng chỉ mất nửa ngày là có thể đuổi kịp.

Nhưng cô không định làm như vậy.

Nếu như một lòng đi đường, ở trên đường bỏ lỡ, như vậy cũng chỉ có thể chờ Hồ Chính Lương từ căn cứ trở về rồi ra tay, nếu không muốn như vậy, chỉ có thể loại trừ tất cả những chuyện không chắc chắn.

Hơn nữa loại trừ thì sẽ ít đi mấy tấm giấy chứng nhận trong tay Chương tổng, không quá lời.

Thế là, cô vẫn nhìn thấy nơi có thể giấu người hoặc nghỉ ngơi ở ven đường, nên đã đi qua kiểm tra một phen, không lọt qua một chút dấu vết.

Dù sao đường cao tốc chỉ có một con đường như vậy, nếu như đám Hồ Chính Lương ở ngay phía trước thì không sợ gã ta chạy mất.

Ngày tiếp theo, Khương Nặc không ngoài dự liệu cũng vẫn chưa đuổi kịp người, lúc này đã hơn 5h chiều, sắc trời đã hơi tái đi, nhiều lắm là qua 2 tiếng nữa, màn đêm thâm trầm kia sẽ buông xuống.

Khương Nặc dứt khoát đổi mạch suy nghĩ.

Không đuổi nữa, nghỉ ngơi trước.

Ngủ mấy tiếng rồi dậy, khoảng 9 giờ tối lại xuất phát.

Ban đêm đối với cô trái lại dễ dàng hơn, cô có thể nhìn thấy mọi thứ, còn có thể bật đèn pin trợ giúp.

Hôm nay vô cùng lạnh, người dừng lại đều sẽ đi tìm củi lửa, tập hợp cùng một chỗ sưởi ấm, ở trong màn đêm đen kịt một mảnh khá dễ thấy.

Đến lúc đó trực tiếp tìm ánh lửa là được, giảm bớt rất nhiều thời gian.

Hơn nữa trong đêm ra tay cũng thuận tiện.

Đã quyết định xong chủ ý, Khương Nặc đạp xe đạp rời khỏi đường cao tốc, xuyên qua một cánh rừng lớn cỏ khô, tìm được một cái nhà dân thấp bé.

Căn nhà này coi như có kết cấu gỗ hiếm thấy, bị động đất rung lắc tan ra thành từng mảnh, vậy mà không bị đổ.

Phía trước căn nhà có một ao cá, đoán chừng căn nhà này cũng là trụ sở tạm thời của người trông cá.

Đương nhiên, hiện tại trong ao cá ngoại trừ nước bị ô nhiễm thì cái gì cũng không còn.

Khương Nặc lấy căn nhà container ra, ngồi trên một cái bàn thấp, lấy từ trong không gian ra một phần sườn xào chua ngọt, một phần tôm rút, một phần cơm, nhanh chóng ăn xong.

Đi ra bên ngoài, vẫn là nhịn ăn cơm mẹ nấu.

Tối hôm qua vì cứu Đường Nguyệt, gần như cả đêm không hề chợp mắt, ban ngày lại đi tìm người, hai ngày một đêm liên tục, dù là thân thể cô tốt hiện tại cũng rất mệt mỏi.

Đây cũng là một trong những lý do mà cô quyết định dừng lại nghỉ ngơi trước.

Con người ở trong trạng thái mệt mỏi sẽ dễ bị lừa, dễ dàng lộ ra sơ hở, cho dù tìm được kẻ thù, cũng không phải thời cơ tốt để ra tay.

Cẩn tắc vô ưu.

Cô cũng lười rửa mặt, càng lười thay quần áo, ăn xong lập tức nghỉ ngơi.

Nhưng cả người là bụi bặm, Khương Nặc cũng không chui vào chăn, mà chính là lấy túi ngủ ra.

Vừa nằm vào trong túi ngủ, rất nhanh cô đã ngủ.

Một giấc này ngủ hơn 3 tiếng, cô đã tự giác tỉnh lại, rửa mặt, cả người tỉnh táo hơn nhiều.

Uống nửa ly nước suối không gian, khỏi phải nói gần như là trạng thái hoàn mỹ.

Khương Nặc thu lại nhà container, lấy xe đạp ra, trở lại đường cao tốc tiếp tục tiến lên.

Bốn phía một mảnh đen kịt, ánh lửa ở phía xa không thể nào có chỗ che giấu.

Cô lặng lẽ đi ngang qua, sau khi nghe giọng nói để nhận biết, lại lặng yên rời đi.

Chưa đến 3 tiếng, cô đã phát hiện ra mục tiêu.

Ánh mắt Khương Nặc rét lạnh, chuyện này nhanh hơn so với trong dự liệu.

 

Bình Luận (0)
Comment