Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền

Chương 208

“Ông nói cái gì?”

Hồ Chính Lương thay đổi sắc mặt, trợn mắt lên, nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt Chương Tam Bình, gã ta cao to, vạm vỡ, dùng một tay có thể vác được một bao cát to, khí thế vô cùng kinh người.

“Ông nói lão tử không tuân thủ lời hứa, bày trò ám toán ông sao? Vậy có phải tôi nên ám toán ông thật để không uổng công ông bôi nhọ tôi không!”

Chương Tam Bình lạnh nhạt nói: “Tôi chỉ nói là có thể thôi, nếu cậu không chột dạ thì cậu gấp cái gì?”

“Ông!”

Chương Tam Bình dù sao cũng là một tên du thủ du thực, thấy Hồ Chính Lương tức giận đến muốn xé rách mặt thì lập tức hòa hoãn nói: “Anh cả Hồ, tôi biết cậu là người giữ chữ tín, vừa rồi chỉ là do tôi giận quá thôi, cậu đừng để trong lòng.”

Hồ Chính Lương cười lạnh: “Là lời tức giận hay lời trong lòng thì tự ông hiểu rõ.”

“Mặc kệ cậu nghĩ như thế nào thì điều kiện tôi đã đồng ý với cậu tôi chắc chắn sẽ thực hiện được, được rồi, nghe lời cậu, đêm nay không lên đường, chúng ta nghỉ ngơi một chút, trước khi trời sáng sẽ khởi hành, nếu lão Từ không về thì chúng ta cũng không có vật tư, ngay cả lương thực cũng chẳng còn bao nhiêu, chỉ biết là càng ngày càng khan hiếm, tôi nghĩ đến chuyện này nên mới muốn lên đường ngay, chậc.”

Nghe vậy, sắc mặt của Hồ Chính Lương cũng trở nên khó coi, bọn họ có sáu người, một ngày phải tiêu thụ rất nhiều thức ăn, hiện tại không còn xe không còn vật tư, chút ít còn thừa lại trong túi thật sự không đủ.

Người đói bụng thì sẽ không có thể lực, không có thể lực thì dễ gặp nguy hiểm.

Nói tới nói lui đều là do hai tên tạp chủng kia đáng chết, gã ta nhất định sẽ khiến bọn chúng hối hận vì đã dám làm như vậy.

“Yên tâm, điều kiện tôi hứa hẹn với cậu tôi chắc chắn làm được. Tôi có thể chia danh ngạch căn cứ và điểm tích lũy cho cậu, cho cậu thêm ba khẩu súng, chỉ cần cậu làm tốt thì ông chủ lớn đứng sau tôi cũng sẽ nhìn trúng cậu, Hồ Đại Năng cậu có thể thăng quan tiến chức nhanh chóng hay không thì phải xem cậu có nắm được cơ hội này hay không.” Chương Tam Bình quan sát thái độ của gã, nhân lúc còn nóng tiếp tục tung bánh vẽ.

Hồ Chính Lương biết đây là lời đường mật nhưng hiện tại gã chưa lấy được thứ gì từ chỗ Chương Tam Bình, nếu g.i.ế.c ông ta cho hả giận thì cũng chẳng nhận được gì, đi một chuyến vừa mất vợ vừa thiệt quân, thật là thiệt thòi lớn, trước mắt chỉ có thể cắn răng nhịn xuống.

 

Chương Tam Bình nhìn gã rồi nói: “Tôi hy vọng tiếp theo sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa, anh cả Hồ, quản người của cậu cho tốt!”

“Được ——”

Hồ Chính Lương còn chưa nói xong thì sự cố lại đột nhiên xảy ra.

*

Lúc Chương Tam Bình và Hồ Chính Lương tranh chấp, Khương Nặc nhân lúc lực chú ý của mọi người đổ dồn lên hai người họ, lặng lẽ trèo lên nóc nhà.

Cái nhà gạch cũ kỹ này cũng không to, nóc nhà thấp bé, trèo lên không khó, hơn nữa động tác của cô rất nhẹ nhàng, chỉ cần lấy đà vài cái là đã có thể bò lên trên, không hề phát ra bất kỳ động tĩnh nào.

Quần áo của cô đều là màu đen, lúc này cô cứ như đã hòa vào bóng đêm tối mịt.

Căn nhà gạch này cũng đã khá lâu năm, có lẽ ban đầu là nhà ở của người ta, sau đó nhà nọ xây nhà mới nên chỗ này đã thành kho chứa hàng, sau mấy trận động đất thì lung lay muốn sập, đã sắp vỡ vụn thành từng mảnh tới nơi.

Căn nhà này đầy những vết nứt, Khương Nặc khom người quan sát bên trong, ghi nhớ vị trí của từng người trong nhà.

Cô chẳng hề hứng thú với nội dung cuộc tranh cãi của bọn chúng.

Chương Tam Bình này đúng là một tên hèn nhét, tiêu tiền tìm anh cả Hồ làm việc cho ông ta, hiện tại xảy ra vấn đề, ông ta cũng chẳng mắng nhiều hơn một câu, phong quang hồi mạt thế mới bắt đầu một đi không trở lại.

Sau khi chuẩn bị sẵn sàng thì cô lập tức ra tay.

TBC

...

“Được ——”

Hồ Chính Lương còn chưa nói xong thì sự cố lại đột nhiên xảy ra.

Nóc nhà phát ra động tĩnh rất lớn, tiếp đó, nóc nhà bị dỡ lên, có một thứ gì đó rất to từ trên đỉnh đầu rơi xuống.

Là nóc nhà sập xuống sao? Hay là một tảng đá to? Gã ta căn bản không nhìn rõ được, trong một khoảnh khắc, gã chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất lui về phía sau.

Rầm ——

Cũng không biết là đá to từ đâu mà cứ thay phiên nhau rơi xuống không ngừng, toàn bộ căn phòng đều bị chấn động, một tên đàn em của Hồ Chính Lương không kịp phản ứng đã bị đè thành đống thịt vụn.

Tệ hơn nữa là đống lửa trong nhà đá to đè lên, trực tiếp tắt ngúm, căn phòng lập tức tối đen, không hề có một tia sáng lọt vào.

 

Mọi chuyện xảy ra quá mức đột ngột, cả đám người không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Chạy mau! Mẹ nó lại động đất!” Không biết là ai hô lên một câu.

Nỗi sợ hãi động đất đã khắc sâu vào tâm trí mỗi người, cả đám đều muốn chạy ra ngoài nhưng lúc này xung quanh chỉ là một mảnh tối đen, không thấy đường thì làm sao mà chạy?

“Tìm túi! Tìm lửa đi! Đèn pin đâu?” Có người kêu lên.

“A a —— cứu tôi, cứu tôi!”

Hồ Chính Lương chạy trốn nhanh nhất, gã mò mẫm một hồi cũng tìm được cửa ra, tim gã đập thình thịch, cơn khủng hoảng khó hiểu đột nhiên ập tới, bởi vì gã biết đây không phải là động đất.

Lúc nãy gã ta đã nhìn thấy có thứ gì đó từ trên trời rơi xuống!

Đối mặt với những chuyện không thể giải thích như thế này, trực giác mách bảo Hồ Chính Lương phải chạy mau, vừa tìm được cửa thì gã lập tức không màng tất cả xông ra ngoài.

...

Căn nhà gạch bị mấy tảng đá to khoét rất nhiều lỗ thủng, mắt thấy ánh lửa bên dưới đã lụi tàn, Khương Nặc đứng ngoài cửa mới nhẹ nhàng đi vào.

Trong bóng đêm, cô có thể trông thấy đám người đang hoảng loạn làm trò hề, cũng có thể phân biệt vị trí của bọn chúng từ một mớ âm thanh hỗn tạp.

Dương Nịnh đang thét chói tai, Chương Tam Bình ngồi co ro trong góc, Hồ Chính Lương chạy ra ngoài, ba tên đang em của gã đang mò mẫm tìm đồ.

Khương Nặc lập tức bắt lấy Chương Tam Bình, dùng búa gõ ông ta ngất xỉu rồi đẩy ông ta xuống đất.

Sau đó, Dương Nịnh đang hét inh ỏi cũng bị đánh ngất.

Dương Nịnh đột nhiên im phăng phắc khiến ba tên đàn em cũng cảm giác được có gì đó không đúng.

“Cẩn thận, trận động đất này không bình thường!” Có người nói.

Khương Nặc ẩn thân trong bóng tối, nhìn bọn chúng đứng lên, thấy hai tên rút d.a.o bên hông ra quơ quào trong không trung.

Một tên còn lại giơ s.ú.n.g ra trước mặt, cẩn thận lui từng bước về phía bức tường phía sau cho tới khi lưng đụng vào tường.

Thậm chí khi mũi chân gã ta đụng phải một bao vật tư, gã ta cũng không thèm cúi người nhặt mà lại dùng một chân đá thứ đó đi xa, gói đồ lăn sang một bên, va chạm phát ra âm thanh nặng nề.

Gã ta lợi dụng âm thanh này để che giấu bản thân, quan sát tình huống.

Ánh mắt Khương Nặc lạnh băng, đây là tên đầu tiên cần phải giết.

“Đùng!”

Tiếng s.ú.n.g vang lên, Khương Nặc không chút do dự nổ súng.

Viên đạn bay ra ngoài, trong màn đêm mù mịt, không nhìn rõ nó bay về phía nào, Khương Nặc lập tức bổ sung thêm một phát đạn, mãi đến khi nghe thấy tiếng la thảm thiết thì cô biết mình đã b.ắ.n trúng.

“A! —— chạy mau! Có người!”

Người bị trúng đạn kinh hoảng hô to, hiện tại gã không nhìn thấy cái gì mà trong bóng đêm lại có người cầm s.ú.n.g xạ kích, đây là loại chuyện đáng sợ gì vậy!

Khương Nặc lập tức tiếp cận gã ta từ phía bên sườn, cô có thể trông thấy gã ta đang ôm vai trái bị thương để cầm máu.

Như vậy vết thương của gã nằm bên vai trái, chủy thủ trong tay cô nhanh chóng đáp xuống vai trái của gã ta.

“A a! ——”

Vai trái của đối phương bị c.h.é.m trúng, chính là chỗ vừa bị viên đạn làm bị thương, người này giậu đổ bìm leo khiến tay trái của gã đau đến mức muốn bất tỉnh nhân sự, đến cầm s.ú.n.g cũng không cầm nổi.

Gã còn muốn đi nhặt lại nhưng khẩu s.ú.n.g lại bị Khương Nặc đạp lên, chủy thủ của cô cũng nhắm thẳng ngay yết hầu của gã mà đ.â.m vào.

Máu tươi b.ắ.n lên người, lên mặt cô nhưng lại không thể nào dập tắt lòng thù hận của cô.

Còn chưa đủ.

Còn phải g.i.ế.c ba người nữa.

Bình Luận (0)
Comment