Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền

Chương 269

Lúc này đã là hơn 11 giờ đêm.

Trong doanh địa, đống lửa được đốt sáng trưng, tình cảnh cũng lâm vào cục diện bế tắc.

Vân Diệu như có điều suy nghĩ, quay đầu nhìn về phía Khương Nặc.

Khương Nặc hiểu rõ anh muốn nói gì.

Thời gian đã không còn sớm, nếu để bọn họ tự điều tra, thẩm vấn từng người một, cuối cùng cũng không phải không tìm ra được nhưng phải tốn quá nhiều thời gian.

Vũ Nô đã lên núi từ trước đó, cô tới để lấy linh nguyên, không phải tới xem kịch.

Vì thế, cô tiến lên một bước, đi tới bên cạnh đống lửa, nhìn về phía Văn Vịnh Thần: “Tiểu Văn tổng, trong tình huống không rời khỏi doanh địa, anh cho rằng nội gián là dùng phương pháp gì truyền tin tức ra ngoài?”

Nhìn Khương Nặc, Văn Vịnh Thần vô thức ngồi thẳng người, chăn lông trên người anh ta cũng tuột xuống, Nhân Nhân giúp kéo lên cho anh ta, sợ anh ta bị lạnh.

Văn Vịnh Thần nói: “Phương pháp có rất nhiều, có thể dùng tiếng gõ để truyền mã, cũng có thể châm lửa đúng giờ làm tín hiệu, doanh địa chúng ta ngoại trừ lều của thầy là để trống, còn tất cả những lều vải khác đều có đốt lửa, ánh lửa, hoặc là khói, có vô số loại phương pháp có thể gợi ý.”

Khương Nặc ừ một tiếng: “Anh nói không sai, cho nên trọng điểm là lần truyền tin sau khi chúng tôi đến.”

Văn Vịnh Thần nhìn về phía Dương thư sinh.

Dương thư sinh lúc này đội một cái mũ, chỉ cần che đi phần đầu hơi hói thì chính là một thanh niên tuấn tú, nhìn cũng thuận mắt hơn rất nhiều.

“Tiểu Văn tổng, sau khi thầy và cô Vu tới, trong doanh địa không có người nào đốt lửa cả, chỉ là sau khi trời tối, đống lửa bên ngoài lại thêm chút củi, nhưng tôi cho rằng không có gì đặc biệt cả.”

Văn Vịnh Thần trầm ngâm không nói.

Khương Nặc cũng không muốn lãng phí thời gian, ngay từ đầu cô không nói manh mối ra không phải là muốn thừa nước đục thả câu mà làm muốn mượn cơ hội này quan sát những người này một chút, xem có thể từ đó đạt được càng nhiều tin tức về nhà họ Văn hay không.

So với câu chuyện của Tiểu Hoàng, tận mắt quan sát phản ứng của bọn họ khi gặp chuyện sẽ càng có thể hiểu biết được một người.

Hiện tại đã như vậy thì vẫn là trực tiếp giải quyết đi.

Cô đi đến trước đống đồ đạc kia.

Đây là hành lý của tất cả mọi người, bị đội trưởng Trần tìm ra, sắp xếp theo từng loại.

Khương Nặc đi lên phía trước, trước tiên cầm lấy mấy cái cốc uống nước nhìn một chút, lại kiểm tra một chút thiết bị điện phân mà lão Tề mang theo.

Thứ này cô đã từng nghe Ngô Đại Hà đề cập qua, anh ta nói thứ này có rất nhiều công dụng, lần đó đi căn cứ còn chuyên môn tìm linh kiện thay thế.

Cuối cùng, Khương Nặc bắt đầu kiểm tra mấy chai rượu.

Bởi vì cô không nói chuyện, mọi người cũng không biết cô muốn làm gì.

Văn Vịnh Thần cũng nhíu mày, anh ta chán ghét thái độ của người phụ nữ này, chán ghét giọng điệu nói chuyện của cô, nhưng hiện tại xem ra lai lịch của cô chỉ sợ cũng không đơn giản.

Trên mặt đất bày không ít rượu, có bình bằng kim loại, cũng có chai thủy tinh.

Có thứ đã uống một nửa, cũng có hoàn toàn mới.

Khương Nặc mở hết toàn bộ chai rượu ra, đặt trước mặt, dùng tay quạt nhẹ rồi ngửi mùi.

Cuối cùng, cô cầm lấy một bình rượu trắng có vẻ có giá trị xa xỉ, xoay người hỏi: “Đây là của ai?”

Sắc mặt Văn Vịnh Thần lập tức rất khó coi.

Giọng nói của anh ta có chút khàn khàn: “Của tôi, sao vậy?”

Đó là một chai rượu rỗng, rượu bên trong đã không còn, nhưng người mang ra loại rượu này cũng chỉ có anh ta.

“Ừ, không ngoài dự đoán.” Khương Nặc cười cười.

Văn Vịnh Thần âm thầm nắm chặt nắm tay: “Cô có ý gì?”

Khương Nặc cầm chai rượu, thuận tay đưa cho đội trưởng Trần, ý bảo anh ta cũng ngửi thử một chút.

Đội trưởng Trần nhận lấy chai rượu, vừa tới tay, anh ta nhanh chóng cảm thấy không thích hợp.

“Đây là...?”

 

Ngón tay Khương Nặc nhẹ nhàng gõ lên vỏ chai rượu.

“Thứ đựng trong cái chai này không phải là rượu mà là axit clohydric.” Cô nói: “Chất lỏng bên trong đã đổ ra hết nhưng cái chai không được rửa sạch, còn sót lại một ít bọt khí, cũng không thể giấu được mùi của nó.”

Axit clohydric trong suốt không màu, chứa trong chai rượu, chỉ cần không mở ra xem thì bằng mắt thường không thể nhìn ra bất kỳ khác biệt nào.

Khương Nặc vừa nói vừa dùng động tác lưu loát cởi dây thừng trên người Tiểu Hoàng ra, không để ý đến ánh mắt kích động biết ơn của cậu ta mà nói với cậu ta: “Thứ mà tôi bảo cậu nhặt đâu, lấy ra đi.”

“Hu hu…chị, được rồi.”

Tiểu Hoàng lắc lắc sợi dây thừng, thật ra lúc này toàn thân cậu ta tê rần, hai tay cũng run rẩy kịch liệt nhưng cũng không dám làm lãng phí thời gian, vội vàng lấy chiếc bao cao su vừa nhặt được trong túi quần ra.

Dưới ánh lửa, nhìn thấy cậu ta trịnh trọng móc ra thứ như vậy, tất cả mọi người đều có chút kinh ngạc.

Văn Vịnh Thần nhìn về phía Khương Nặc: “Thú vị thật đấy, cô đùa tôi đúng không?”

Khương Nặc không để ý tới anh ta, chỉ đạo Tiểu Hoàng giơ vật kia lên.

Sắc mặt Tiểu Hoàng hơi đỏ lên nhưng vẫn rất nghe lời. Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, cậu ta giơ tay lên cao để mọi người nhìn xem.

Bởi vì động tác này quá mức phản xã hội nên chính cậu ta thậm chí còn không có dũng khí mở mắt.

Ngay từ đầu mọi người không hiểu, nhưng rất nhanh, bọn họ cũng phát hiện ra có gì đó không thích hợp.

Có mấy sợi dây rất mỏng quấn quanh phần gốc của chiếc bao cao su, chỉ nhìn thoáng qua thì không thể nhìn thấy mấy sợi dây này nhưng nếu nhìn kỹ trong bóng tối thì nó rõ ràng phát ra ánh sáng huỳnh quang.

Loại ánh sáng này ở trong đêm tối không hề bắt mắt nhưng người có tâm lại có thể bắt được.

“Bỏ kim loại, chẳng hạn như một sợi dây nhôm vào trong axit clohydric có thể tạo ra khí hydro. Đặt thứ này ở trên miệng chai, khí hydro sẽ không ngừng bơm vào để lấp đầy nó, tạo thành một quả bóng khí hydro đơn giản. Nhưng bởi vì khí hydro không đủ tinh khiết, quả bóng này không thể bay lên cao mãi được, rất thích hợp để đưa tin.”

Khương Nặc vừa nói vừa nhìn sợi dây phát ra ánh sáng huỳnh quang kia.

Loại dây này rất nhỏ, tùy tiện giấu ở trong quần áo thì không ai có thể phát hiện ra được.

Hiện tại trời rất tối, ở doanh địa lại đốt lửa, lặng lẽ thả mấy quả bóng bay như vậy ra ngoài là có thể hoàn thành việc truyền tin.

Khi Khương Nặc đi tới doanh địa này, cô có thói quen kiểm tra hoàn cảnh xung quanh một lần trước, tình cờ nhìn thấy một cái.

Lúc đó trời đã tối, Tiểu Hoàng nhìn không thấy rõ nhưng Khương Nặc lại nhìn thấy rõ ràng, biết vật này có gì đó không thích hợp.

“Tiểu Văn tổng, người có thể tùy tiện động vào rượu của anh, lại mang theo vật này là ai, trong lòng anh đã có đáp án chưa?”

Bàn tay Văn Vịnh Thần đang ôm Nhân Nhân chợt siết chặt.

“Đau...” Nhân Nhân khẽ hít một hơi.

Văn Vịnh Thần đẩy cô ta ra, cô ta suýt chút nữa ngã nhào trên mặt đất, phải ổn định lại mới đứng vững, vẻ mặt có chút không biết làm sao, nước mắt rưng rưng vươn tay giống như muốn Văn Vịnh Thần kéo cô ta lại.

“Anh Thần, anh làm gì vậy?”

Sắc mặt Văn Vịnh Thần âm trầm đứng dậy, không nói lời nào, đạp một cái thật mạnh lên n.g.ự.c cô ta.

Nhưng mà, Nhân Nhân lại thuận theo động tác của anh ta mà bất thình lình nhào tới, đẩy Văn Vịnh Thần ngồi lại trên ghế bãi biển, đồng thời kề d.a.o vào cổ Văn Vịnh Thần.

Văn Vịnh Thần gần như không thể tin được, người phụ nữ vốn chưa bao giờ dám làm trái ý mình này lại dám cầm d.a.o uy h.i.ế.p anh ta.

Cơn tức giận mãnh liệt dâng lên, Văn Vịnh Thần hận không thể xé sống người phụ nữ trước mặt, nhưng anh ta cũng không hề cuồng loạn, giọng nói ngược lại bình tĩnh đến lạ thường.

TBC

“Lục Nhân, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết.”

Hai tay Nhân Nhân hơi run rẩy.

Cô ta không sợ c.h.ế.t nhưng khi sự việc xảy ra, cô ta vẫn không thể vượt qua được sự hoảng loạn trong lòng.

Cô ta cắn răng nói: “Thả tôi đi, thả tôi đi và tôi sẽ không g.i.ế.c anh.”

Khương Nặc thấy thế, âm thầm lắc đầu.

Cô ta không có cơ hội.

Cơ hội duy nhất là khi Văn Vịnh Thần đạp cô ta thì trực tiếp ra tay g.i.ế.c Văn Vịnh Thần, có lẽ còn có một chút khả năng thành công.

Một mạng đổi một mạng, cũng không tính là quá thua thiệt.

Bình Luận (0)
Comment