Trọng Sinh Ta Vạch Trần Âm Mưu Của Tỷ Tỷ

Chương 5

6.

 

Nghe nói tên thư sinh thuê một căn nhà nhỏ ở cuối ngõ, chiều nào cũng ra sân đọc sách viết chữ.

 

Ta đi đến cửa nhà tên thư sinh, bên ngoài đã có rất nhiều người vây quanh.

 

Vì chinh chiến quanh năm, nam đinh trong phố xá không nhiều, người biết đọc biết viết lại càng ít ỏi.

 

Đột nhiên xuất hiện một nam nhân có tướng mạo đoan chính, các cô nương làm sao không động lòng?

 

Phải biết rằng, nếu thư sinh này đỗ đạt, các nàng có thể trở thành phu nhân quan, thoát khỏi chốn nghèo khó này.

SMK

 

Ta thấy tiểu thư đồng của thư sinh lén đưa cho cô nương ăn mặc sang trọng nhất một mảnh giấy.

 

Xem ra, thư sinh này chính là dựa vào vẻ ngoài nho nhã để thu hút nữ nhân, sau đó chọn ra người nguyện ý chu cấp tiền bạc cho hắn.

 

Kiếp trước là Mạnh Như Lan, kiếp này bất quá chỉ đổi thành người khác mà thôi.

 

Nhưng thư sinh này lấy số tiền đó làm gì?

 

Ta đi theo đám đông, nhưng lại lén lút ẩn nấp ở góc khuất gần đó quan sát.

 

Không lâu sau, ta thấy cô nương ăn mặc sang trọng nhất quay lại tiểu viện của thư sinh.

 

Tiểu thư đồng mở cửa cho nàng, nàng mang theo một túi tiền nhỏ đi vào.

 

Một lát sau, nàng ta từ nhà thư sinh đi ra, mặt mày ửng hồng, e lệ.

 

Chỉ là, túi tiền kia đã không thấy tăm hơi.

 

Ta không lên tiếng, tiếp tục theo dõi.

 

Màn đêm buông xuống.

 

Ta kiên nhẫn chờ đợi.

 

Đang lúc ta nghĩ hôm nay e là không còn thu hoạch gì nữa thì cửa nhà thư sinh mở ra.

 

Thư sinh bước ra.

 

Ta lặng lẽ bám theo hắn.

 

Hắn đi qua mấy con hẻm nhỏ một cách thành thục, thẳng tiến đến Di Hồng Viện.

 

Cũng đúng thôi, loại người như hắn, trong đầu còn có thể chứa thứ gì khác ngoài dâm dục?

 

Tiền của ta kiếp trước chắc cũng đã chảy vào cái động tiêu tiền này.

 

7.

 

Tuy nhiên, trước mắt, việc quan trọng nhất là không để người khác bị thư sinh kia lừa gạt.

 

Ta chạy về, tìm Vương thẩm trong phố.

 

"Vương thẩm, thuốc của mẫu thân ta đã hết rồi, ta vừa đến hiệu thuốc thường mua thì thấy đóng cửa, người có thể cùng ta đến hiệu thuốc xa hơn một chút được không?"

 

Vương thẩm là người nhiệt tình nổi tiếng trong phố, hơn nữa, bà ấy còn là người cực kỳ thích buôn chuyện.

 

Quả nhiên, bà ấy lập tức đồng ý.

 

Ta dẫn Vương thẩm đi nhanh về phía mục tiêu.

 

Đột nhiên, bà ấy kéo ta lại. "Nha đầu, chúng ta đi đường khác thôi, phía trước loạn lắm."

 

Ta biết bà ấy đang nói đến Di Hồng Viện, nhưng làm sao ta có thể dừng lại ở đây?

 

"Vương thẩm, sao vậy ạ? Phía trước chẳng phải là tửu lâu sao? Có vấn đề gì ạ?" Ta giả vờ ngây thơ hỏi.

 

Vương thẩm vừa định dạy bảo ta thì ta thấy có người bị ném ra khỏi Di Hồng Viện.

 

Ồ, đó chẳng phải là thư sinh kia sao?

 

Ta mừng rỡ, chỉ vào thư sinh nói lớn: "Vương thẩm, người kia trông quen mắt quá, người có biết hắn không?"

 

Vương thẩm nhìn thấy, cũng ngây người, dù sao thư sinh kia vẫn luôn tỏ ra nho nhã lễ độ trước mặt mọi người trong phố.

 

Giây tiếp theo, ta chỉ cảm thấy có cơn gió thổi qua bên cạnh.

 

Quả nhiên, bát quái khiến người ta nhanh nhẹn, Vương thẩm đã xông vào giữa đám đông.

 

Ta vội vàng đuổi theo.

 

"Viên tú tài, sao ngươi lại ở đây?" Vương thẩm hỏi.

 

Thư sinh vừa thấy người quen, vội vàng lấy tay áo che mặt.

 

Tên hộ vệ bên cạnh cười nhạo: "Tên này không đủ tiền, còn không chịu đi, cũng không xem Di Hồng Viện chúng ta là nơi nào. Anh em, lên đánh cho ta!"

 

Mấy tên đại hán xông lên, đ.ấ.m đá túi bụi, thư sinh không còn hơi sức đâu mà che mặt nữa, bộ dạng chật vật khiến ta bật cười.

 

Hắn biết chuyện đã bại lộ, hình tượng sụp đổ hoàn toàn, liền mặt dày mày dạn bò đến ôm chân Vương thẩm cầu cứu:

 

"Thẩm ơi, xin người, cứu ta..."

 

Nhưng Vương thẩm nào có dễ bị hắn qua mặt, bà ấy hất hắn ra, còn khạc nhổ: "Ta khinh, ngươi còn mặt mũi làm chuyện này, còn muốn người khác cứu ngươi sao?"

 

Nói xong, bà ấy kéo ta rời đi.

 

Ta mỉm cười hài lòng.

Bình Luận (0)
Comment