Trọng Sinh Tái Giá? Không! - Tỳ Ổ

Chương 29

Tôn Lập bước lên trước nói:
“ Tướng quân, hôm qua Y Y và mấy người khác cùng Kiều Kiều ra ngoài ngắm trăng, kết quả là Kiều Kiều đi lạc, lại còn bị thương. Là do bọn họ sơ suất, hạ quan tới nhận lỗi!”

Vừa nói, Tôn Lập vừa chắp tay tỏ ý xin lỗi. Hai người vốn thân thiết như huynh đệ, nhưng Tiểu thư Kiều Kiều là mạng sống của Tào tướng quân, người trong nhà Tôn Lập ai cũng xem trọng nàng.

Tào tướng quân đến lúc này mới biết con gái bị thương, liền giận dữ đập bàn đứng phắt dậy:
“ Cái gì? Kiều Kiều bị thương? Sao không ai bẩm báo với ta?!”

Ánh mắt ông quét qua người Thanh Đại, nàng chỉ biết cúi đầu thấp hơn nữa. Tề Tuyên liền lên tiếng:
“ Tào tướng quân, đêm qua ta đã cho người đưa thư đến rồi, chỉ là chưa được ngài hồi đáp.”

Tào tướng quân chợt nhớ ra, tối qua mình đầu óc mơ hồ, chẳng trách không hay biết chuyện này, vậy thì cũng không thể trách Thanh Đại được.

Hiện tại điều ông quan tâm nhất là vết thương của con gái, liền hỏi Thanh Đại:
“ Tiểu thư bị thương thế nào? Sao lại bị thương?”

Thanh Đại chỉ biết đại khái, liền kể sơ về thương tích của Tào Kiều Kiều để trấn an ông. Tào tướng quân nghe nói vết thương không nghiêm trọng thì yên lòng, nhưng vừa nghe đến chuyện bị rạch trúng thì lập tức nhận ra chuyện này không đơn giản.

Sau khi Thanh Đại kể lại lời Tề Tuyên nói ngày hôm qua, nàng liền im lặng.

Tào tướng quân sốt ruột hỏi:
“ Tề quốc công, rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì?”

Tề Tuyên lộ vẻ áy náy:
“ Tào tướng quân, mọi chuyện đều bắt nguồn từ biểu đệ của ta…”

Rồi kể lại chuyện dì cả dắt cả nhà vào kinh, hôm qua hạ nhân dẫn Mạnh Hổ ra ngoài chơi, kết quả là để lạc mất cậu bé. Sau đó người hầu quay về bẩm báo, Tề Tuyên liền dẫn người đi tìm, tìm khắp nơi mà không thấy, mãi đến khi Tề Văn tìm được Tào Kiều Kiều đang giằng co với hai tên xấu xa trong một con hẻm tối. Còn cụ thể chi tiết thì phải đợi Kiều Kiều tỉnh lại mới rõ.

Tào tướng quân vừa lo lắng vừa tự hào nghe xong câu chuyện. Con gái ông tuy có chút bướng bỉnh, nhưng lòng dạ nhân hậu chẳng khác gì mẹ nó. Hơn nữa, nhà họ Tào vốn đã áy náy với Tề Tuyên, nay việc này coi như huề cả đôi bên.

Tề Tuyên lại kể về tầm quan trọng của Mạnh Hổ với nhà họ Mạnh, liên tục bày tỏ lòng cảm kích, rồi sai người mang lễ hậu đến. Nhưng Tào tướng quân từ chối:
“ Tề quốc công, nhà họ Tào chúng tôi mắc nợ ngài trước, chuyện hôm nay cứ xem như trả xong. Mong rằng từ nay hai phủ hóa giải hiềm khích, chung sống hòa thuận.”

Tề Tuyên nhớ lại dáng vẻ bị thương của Tào Kiều Kiều, đâu còn oán trách gì chuyện trước kia, liền lễ độ đáp:
“ Tự nhiên là vậy. Nhưng quà này, vẫn mong tướng quân nhận lấy.”

Tào tướng quân khẽ gật đầu, lúc này hạ nhân nhà họ Tào mới nhận lễ, đem đi cất nơi khác.

Tôn Lập thấy hai nhà giảng hòa, trong lòng cũng vui mừng:
“ Tề Quốc Công, tướng quân, vậy thì còn gì bằng.”

Tôn Y Y thấy bầu không khí đã dịu lại, liền bỏ đi dáng vẻ tiểu thư khuê các vừa nãy, lo lắng hỏi:
“ Tào thúc thúc, con có thể vào thăm Kiều Kiều được không?”

Tào tướng quân nhìn thoáng qua Thanh Đại, nàng đáp:
“ Tiểu thư đang ngủ rất say, chắc giờ vẫn chưa tỉnh. Tiểu thư Y Y e là phải đợi một lúc.”

Tôn Y Y thản nhiên nói:
“ Đợi bao lâu cũng được.”

Tào tướng quân một tay chắp sau lưng, tay kia đặt lên ngực, nói:
“ Vậy thì mời chư vị dùng bữa rồi hãy đi.”

Sau đó, Tào tướng quân cùng cha con Tôn Lập và Tề Tuyên ngồi lại, những người khác được Thanh Đại đưa ra vườn hoa, nàng dặn dò hạ nhân, nếu tiểu thư tỉnh lại, sau khi rửa mặt chải đầu xong thì lập tức báo tin.

Dù Hồng La ham chơi, nhưng trong việc chăm sóc tiểu thư thì không dám qua loa chút nào, vì vậy Thanh Đại rất yên tâm Kiều Kiều giao cho một mình Hồng La. Nghĩ đến dì Tưởng mới về khuya hôm qua, sáng ra lại nói trong người không khỏe, trong lòng Thanh Đại hơi lo, nhưng bị việc bận rộn cuốn đi.

Đến tận khi cơm trưa dọn lên, Tào Kiều Kiều mới chậm rãi xuất hiện, vẫn mặc y phục rộng rãi, sắc mặt cũng không tốt lắm.

Tề Tuyên sốt ruột muốn đến gần hỏi han, nhưng vì có nhiều người nên chỉ đành im lặng nhìn. Tôn Văn cũng thế, ánh mắt hai người chẳng khác nhau là bao.

Chỉ có Tôn Y Y là chẳng để ý đến lễ nghi, vội vàng ngồi sát vào Tào Kiều Kiều, cẩn thận xem tay nàng, lại hỏi mấy câu kiểu “có đau không”, Kiều Kiều chỉ gật đầu hoặc lắc đầu, không nói lời nào.

Vì bàn ăn đông người, không khí trở nên khách sáo, chẳng còn vẻ thân mật như bữa cơm gia đình, ai cũng giữ ý, ăn nói dè dặt. Tào Kiều Kiều chỉ ăn vài miếng lót dạ, rồi được Thanh Đại dìu về viện nghỉ ngơi.

Tôn Văn và Tề Tuyên đều cố nén cơn xúc động muốn đỡ nàng về phòng, chỉ biết lặng lẽ ăn cơm.

Tuy Tào Kiều Kiều không cố ý nhìn ai, nhưng nàng cảm nhận được mấy ánh mắt nóng rực dán trên người mình, như ánh nắng thiêu đốt khiến nàng không dám ngẩng đầu.

Thật ra nàng rất muốn tìm cơ hội nói rõ với Tề Tuyên, muốn nói rằng mình hối hận vì đã hủy hôn khiến chàng chịu nhục, nay cứu đệ đệ của chàng một mạng, xem như chuộc lại lỗi lầm, mong rằng từ nay chàng đừng oán trách họ Tào, cũng đừng oán trách nàng.

Nhưng lúc này rõ ràng chưa phải lúc thích hợp. Nàng nghĩ nên tĩnh dưỡng trước, đợi khi vết thương lành rồi hẵng tính tiếp.

Đêm đó, Tào Kiều Kiều trằn trọc khó ngủ. Nàng tự hỏi, nếu từ nay không còn liên quan gì đến Tề Tuyên nữa, thì mình sẽ yêu người như thế nào?

Nghĩ đến rối bời, đầu hơi đau, gió lùa qua khe cửa, nàng bèn ra mở cửa sổ ngắm trăng.

Trăng sáng sao thưa. Tào Kiều Kiều cắn môi, tự nhủ phải quyết tâm dứt khoát, nếu còn vướng mắc với Tề Tuyên, lại đi vào vết xe đổ đời trước, thì người chịu khổ không chỉ mình nàng, mà cả phụ thân cũng bị liên lụy.

Nàng sao nỡ để phụ thân lại phải dọn dẹp mớ hỗn độn cho mình?

Nghĩ rồi, nàng vẫn trở về giường nghỉ ngơi, nhưng ngủ không sâu, sáng ra cũng tỉnh rất sớm.

Buổi sáng sau khi rửa mặt ăn uống xong, uống thêm thuốc, người lại buồn ngủ, thế là nàng lại chợp mắt lần nữa.

Tôn Văn vốn định hôm nay đến một mình, nhưng nghĩ đến việc Kiều Kiều còn yếu, tinh thần chưa tốt, nên quyết định đợi thêm vài hôm. Ai ngờ Tề Tuyên cũng định đến một mình, vì quá muốn nói chuyện với nàng, nên vẫn đến.

Tiếc rằng vẫn không đúng lúc, Kiều Kiều đang ngủ, thế là bị Thanh Đại nhẹ nhàng từ chối.

Sau khi nàng tỉnh, Thanh Đại có chút do dự, nhưng vẫn kể chuyện Tề Tuyên từng đến. Kiều Kiều chỉ “ừ” một tiếng, không phản ứng gì lớn, cho rằng chàng đến để cảm ơn mà thôi.

Không ngờ hôm sau chàng lại đến nữa, vẫn trúng giờ nàng đang ngủ. Nhưng Tề Tuyên không giận, cũng không nghĩ nàng tránh mặt mình, chỉ yên lặng ra về.

Chàng vốn muốn nán lại chờ nàng tỉnh, nhưng người ta không mời ở lại, tự ý ở thì chẳng ra gì, nếu đến bữa trưa còn chưa gặp, khác nào đi ăn chực.

Lại nghe Thanh Đại kể, Kiều Kiều ngạc nhiên lắm, nghĩ: đã biết nàng đang dưỡng thương, sao cứ liên tục đến vậy? Lời cảm ơn để sau nói chẳng được à?

Hiển nhiên nàng không cảm nhận được sự nóng lòng và sốt ruột của Tề Tuyên.

Ba ngày liền không gặp được người, nhưng người gác cổng nhà họ Tào thì đã quen mặt Tề Tuyên, nhìn chàng bằng ánh mắt “ta biết ngươi đến làm gì” khiến chàng vốn cao ngạo cũng có phần xấu hổ. Chàng thầm nghĩ, nếu mai vẫn không gặp được nàng, thì đành đợi đến khi nàng khỏi hẳn rồi mới đến.

Mạnh Nhu thấy chàng uể oải về nhà, bèn ra đón, đỡ lấy nước rửa tay cho chàng, quan tâm hỏi:
“ Biểu ca làm sao vậy? Có chuyện gì phiền lòng à?”

Tề Tuyên lắc đầu:
“ Không có gì, muội ra ngoài đi, ta còn phải xem công văn.”

Khi chàng nghiêm túc làm việc, Mạnh Nhu chưa bao giờ làm phiền. Nàng biết chàng tuy thương nàng, nhưng công tư phân minh. Có những chuyện nàng tha hồ làm nũng, nhưng khi chàng xử lý chính sự thì tuyệt đối không được gây rối, đó cũng là lý do chàng thương yêu và nuông chiều nàng.

Ngày thứ tư, Tề Tuyên ôm tâm lý thử xem sao, lại đến phủ họ Tào.

Tào Kiều Kiều thật ra nghĩ: chàng đã đến ba lần mà không gặp được, với tính cách của Tề Tuyên, vậy là đến giới hạn rồi, sợ rằng vì sĩ diện, sợ lời đàm tiếu nên sẽ không đến nữa. Nhưng nàng vẫn thay đổi giờ uống thuốc, dậy sớm hơn, sau khi ăn sáng cũng không ngủ lại.

Nàng ngồi đọc sách, nhưng lật mấy trang mà không vào được chữ nào. Hồng La trêu:
“ Tiểu thư, người nhìn trang sách này đã gần hết một tuần trà rồi, có mấy chữ mà đọc hoài không xong?”

Kiều Kiều thu ánh mắt lại, nàng phải chừng nào mới nói rõ mọi chuyện với Tề Tuyên đây?

Nghĩ rằng chắc hôm nay chàng không tới đâu, chi bằng đi ngủ một giấc.

Nàng khẽ thở dài, lắc lắc đầu, gấp sách lại:
“ Đi sắc thuốc đi.”

Hồng La “vâng” một tiếng, rồi lui ra.

Hồng La vừa đi thì Thanh Đại bước vào, Kiều Kiều đã dẹp tâm tư đợi gặp Tề Tuyên, thế mà Thanh Đại lại nói:
“ Tiểu thư, Tề Quốc Công tới rồi, có gặp không?”

Kiều Kiều ngạc nhiên – chàng lại đến?

Nàng vốn định không gặp, nhưng đã đến nước này, không gặp cũng không được. Chẳng phải nàng muốn nói rõ với chàng sao? Vậy thì nhân cơ hội này, dứt khoát ân oán đôi bên.

Kiều Kiều nói:
“ Truyền lời, mời Tề quốc công chờ ở… hoa viên, gọi Hồng La tới thay ta thay y phục.”

Thanh Đại không hỏi thêm, làm theo lời dặn.

Hồng La từ nhà bếp chạy về, giúp tiểu thư mặc đồ tử tế, rồi cùng nàng đến hoa viên.

Trong vườn, Tề Tuyên đang ngồi trong đình, có một nha hoàn hầu hạ. Kiều Kiều đến gần, Tề Tuyên lập tức đứng dậy, mỉm cười. Kiều Kiều cho lui nha hoàn, lại đuổi cả Hồng La đi, trong đình chỉ còn lại hai người.

Một số chuyện, nàng không muốn để người khác nghe thấy.

Tề Tuyên dường như rất thích không khí riêng tư thế này, thấy nàng sắc mặt đã đỡ hơn, trong lòng càng thêm vui mừng.

Chàng muốn mở miệng hỏi thăm một câu, nhưng lại phát hiện… không biết nên gọi nàng là gì.

“ Gọi ‘Tào tiểu thư’ thì quá xa cách, gọi ‘Kiều Kiều’ thì lại quá thân mật, còn gọi cả họ tên thì nghe không thuận tai…”

Bình Luận (0)
Comment