Trọng Sinh Tái Giá? Không! - Tỳ Ổ

Chương 45

Bóng dáng hai người quấn lấy nhau như hải âu xoay vòng trên không, hoàn toàn không phân biệt được ai là ai. Tuy động tác có vẻ như đang giao đấu, nhưng Mặc Khả không hề cảm thấy họ là địch thủ sinh tử, trái lại, hắn thấy họ giống một đôi thần tiên quyến luyến, tâm ý tương thông.

Dù sao thì Tào Kiều Kiều cũng là nữ nhi, giao đấu lâu như vậy, thể lực không theo kịp cũng là chuyện bình thường. Nhưng nàng tính tình quật cường, nhất là trong chuyện này, không cam lòng nhận thua. Dù đã hơi kiệt sức, nàng vẫn không hề nới lỏng chiêu thức.

Dư Phá Diễm nhìn ra được tính khí quật cường của nàng, nhưng vì Tào Kiều Kiều ép sát từng bước, hắn hoàn toàn không có cơ hội thu kiếm, đến cả mở miệng cũng khó, trong hơi thở cũng lộ ra đôi chút dồn dập.

Mặc Khả toàn thần căng thẳng, chỉ chờ Tào Kiều Kiều hơi lơi tay là lập tức xông ra can ngăn.

Vì Tào Kiều Kiều ép quá chặt, hai người càng đánh càng xa, Mặc Khả nhất thời không đuổi kịp. Tào Kiều Kiều một chiêu không ổn bị Dư Phá Diễm phá giải, nàng lập tức xoay người toan phản công, Dư Phá Diễm chặn được kiếm của nàng, vội vàng thốt lên: “Được rồi, mau dừng tay!”

Càng mệt, Tào Kiều Kiều lại càng hăng, nào có chuyện dừng được. Lâu lắm rồi nàng chưa từng phát tiết như vậy. Nàng như kẻ mất đi đôi chân giờ lại được chạy nhảy, lập tức mê mẩn cảm giác tự do, quyết không chịu ngừng.

Dư Phá Diễm thấy nàng càng đánh càng dữ, bản thân đã có phần không chống đỡ nổi, liền định tung chiêu khống chế nàng lại.

Mấy chiêu cuối, Tào Kiều Kiều đã mệt tới mức cầm kiếm không vững. Khi Dư Phá Diễm tấn công, tay nàng mềm đi, thanh Thanh Xà Kiếm rơi xuống, còn kiếm Ngự Long của Dư Phá Diễm lại phóng tới sát mặt nàng. May mà Dư Phá Diễm kịp thu kiếm, còn Tào Kiều Kiều thì xoay người mấy vòng tránh được chiêu đó.

Nhưng sau một trận đánh kịch liệt, Tào Kiều Kiều đã không còn sức đứng vững. Vừa thoát khỏi kiếm Dư Phá Diễm, thân hình nàng liền chao đảo như sắp ngã. Dư Phá Diễm phản ứng cực nhanh, vứt kiếm, dang tay ôm chặt lấy nàng, sợ nàng ngã xuống đất.

Hương thơm thiếu nữ pha lẫn mồ hôi sạch sẽ tỏa ra, mái tóc dài dính lấy cổ nàng trắng ngần, mảnh mai. Dư Phá Diễm muốn dời mắt đi, nhưng thân thể nàng như một đóa mạn đà la dụ hoặc, khiến tâm can hắn ngập chìm, chỉ hận không thể vùi mình trong biển hoa ấy.

Gương mặt Tào Kiều Kiều đỏ bừng như vừa uống rượu mạnh, đôi mắt trong veo ẩn chút ngượng ngùng, eo thon mềm mại trong tay khiến Dư Phá Diễm gần như không khống chế nổi bản thân. Trái tim hắn, vốn an tĩnh bao năm, nay bỗng sục sôi.

Dư Phá Diễm rất chắc chắn, đó không phải ảo giác.

Tào Kiều Kiều hoàn hồn, khẽ đẩy hắn ra, ngửa mặt cười vang giữa thảm cỏ: “Hôm nay thật sự sảng khoái!”

Dư Phá Diễm ho khan che giấu, bước mấy bước bình tâm lại, chỉ cảm thấy cơ thể bức bối, như lửa nóng không có chỗ phát tiết.

Tào Kiều Kiều quay đầu nhìn hắn, cười nói: “Đa tạ điện hạ hôm nay liều mình bồi tiếp.”

Dư Phá Diễm không phủ nhận: “Quả thật là liều mình bồi tiếp. Không ngờ kiếm pháp của nàng lại cao đến thế, nữ tử không thua đấng mày râu, Tướng quân dạy con quả là có phương pháp.”

Tào Kiều Kiều “phì” cười: “Dạy con có phương pháp ư? Ha ha, nếu điện hạ đem lời này ra ngoài nói, sợ người ta sẽ cười rụng răng đấy.”

Nàng chưa từng cho rằng mình là một tiểu thư khuê các đúng mực, cũng chẳng muốn làm một người như vậy.

Dư Phá Diễm không phản bác. Trong mắt người đời, Tào Kiều Kiều không phải đại gia khuê tú, nhưng trong lòng hắn, nàng là người đặc biệt. Hắn nói: “Nàng tự là một phong cảnh, cần gì để ý thiên hạ nói gì.”

Đó chính là điều mà Tào Kiều Kiều luôn làm. Nàng khẽ gật đầu, ôm quyền tạ ơn.

Tào Kiều Kiều thở dài một hơi, cơ thể đã bớt nhũn. Thanh Đại mang trà nóng đến, nàng và Dư Phá Diễm mỗi người uống một chén.

Tào Kiều Kiều thấy mình mồ hôi dính nhớp, liền nói: “Điện hạ thong thả, không tiễn. Ta về rửa mặt thay y phục đây.”

Dư Phá Diễm cũng không thấy bị thất lễ, uống xong trà thì cùng Mặc Khả theo hạ nhân rời đi.

Tào Kiều Kiều tắm rửa sạch sẽ xong, gọi Hồng La tới hỏi tình hình viện Thọ Hoa. Hồng La báo lại: “Bên đó vẫn khá yên ắng.”

Tào Kiều Kiều tự nhủ: “E là không yên được bao lâu. Lần này phải nhổ tận gốc. Ngươi để ý bên đó, có gì manh nha lập tức đè xuống.”

Hồng La như gánh trách nhiệm to lớn, gật đầu chắc nịch. Cô rất ít khi được Tào Kiều Kiều giao nhiệm vụ quan trọng, nên vô cùng xem trọng.

Thanh Đại cũng mừng cho Hồng La đã dần trưởng thành, biết lo liệu mọi việc.

Có Dư Phá Diễm bầu bạn, ban ngày bận rộn, ban đêm ngủ yên giấc, Tào Kiều Kiều trôi qua vài ngày thật sảng khoái. Nhưng cuối cùng, trong phủ vẫn nổi gió.

Sáng sớm hôm ấy, nàng còn chưa tỉnh hẳn, Hồng La đã báo: “Nhị tiểu thư đến làm loạn trước mặt Tướng quân, ngăn không cho ông đi triều sớm. Tướng quân dọa mấy lần không ăn thua, cuối cùng đành an ủi tạm rồi hứa sau khi về sẽ xử lý.”

Tào Kiều Kiều thầm nghĩ: “Con nhóc ấy bình thường không có đầu óc đến thế, lại dám cản cha lên triều?”

Thanh Đại cũng vỗ tay: “Hỏng rồi! Bị người ngoài thấy, không biết lời đồn sẽ ra sao!”

Tào Kiều Kiều cười lạnh. Chủ ý này chắc chắn là của Vương Hạnh, cố ý để người ngoài trông thấy.

Vương Hạnh thật không hiểu “gia môn bất hạnh chớ bêu ngoài chợ”, tưởng mấy mối quan hệ xưa cũ còn có thể giúp bà ta? Không biết người ta kết giao với bà ta vì địa vị trong phủ, nay địa vị mất rồi, ai dám vượt khuôn phép mà bênh vực?

Tào Kiều Kiều vốn chẳng quan tâm lời đàm tiếu, Vương Hạnh chẳng lẽ không biết?

Nhưng Vương Hạnh có một điểm đánh đúng – dù sao Tào Công vẫn thương yêu Tào Loan Loan, là con gái ruột mà.

Yêu ai yêu cả đường đi, Tào Kiều Kiều mới nương tay với Tào Loan Loan. Nhưng Vương Hạnh cứ xúi giục đẩy con gái ra tiền tuyến, chẳng giống một người mẹ chút nào, thật khó hiểu.

Điều khiến Tào Kiều Kiều băn khoăn hơn là: Vương Hạnh làm sao truyền đạt được chuyện này cho Tào Loan Loan?

Nàng nhìn sang Hồng La, Hồng La đỏ mặt cúi đầu lí nhí: “Tiểu thư… là nô tỳ sơ suất. Đêm qua Đại di nương đổi đồ với ai đó, lén gặp nhị tiểu thư. Trời tối nên người canh gác không nhận ra. Sáng ra mới biết thì đã muộn rồi…”

Tào Kiều Kiều lắc đầu. Tâm trí chưa tinh tế, quả nhiên vẫn thua Thanh Đại một bậc.

Thanh Đại cũng nhíu mày, nhìn Hồng La có phần trách móc.

Tào Kiều Kiều nói: “Thôi, không trách nữa. Sau này theo Thanh Đại mà học thêm.”

Thanh Đại thấy nàng không giận thì mới hỏi: “Tiểu thư định sao?”

“Cứ để họ theo kế hoạch đi.”

Giờ Tướng quân đã biết chuyện, còn hứa sẽ xử lý công bằng. Tào Kiều Kiều quyết định tạm thời án binh bất động. Nếu Vương Hạnh và Tào Loan Loan muốn cha đứng ra chủ trì công đạo, vậy thì cứ để họ như ý.

Tào Kiều Kiều tự mình thay y phục, xách thanh Xà Kiếm bên giường rồi ra ngoài.

Vừa tới sân, Dư Phá Diễm đã ngồi trong đình như mọi ngày, không vội luyện kiếm.

Tào Kiều Kiều thấy vậy, đặt kiếm xuống, ngồi lên ghế đá có lót đệm, mỉm cười đầy ẩn ý: “Hôm nay nhàn rỗi quá nhỉ?”

Dư Phá Diễm chẳng thấy bị trêu chọc, thẳng thắn nói: “Sáng nay cổng nhà nàng nhìn không được tốt lắm.”

Tào Kiều Kiều thản nhiên: “Nhà nào chẳng có chuyện khó nói. Là hoàng tử, ngươi chẳng lẽ chưa thấy bao giờ?”

Dư Phá Diễm hiếm khi thở dài: “Thấy chứ, thấy nhiều rồi.”

Tào Kiều Kiều cười: “Nghe như ngươi từng trải không ít chuyện vậy.”

Dư Phá Diễm mắt trầm xuống: “Sao lại không? Nếu nàng muốn, sau này có dịp, ta kể vài chuyện nghe cho mở mang.”

“Khỏi cần. Những chuyện đó biết ít thì hơn.”

Nếu không vì nhà họ Tào, nàng chẳng muốn dính vào mấy chuyện phiền lòng. Mà Dư Phá Diễm là hoàng tử, nếu chuyện dính đến hoàng gia, nàng càng không muốn biết.

Mặc Khả thở phào nhẹ nhõm. May mà Tào Kiều Kiều từ chối, “chuyện nhà” của Dư Phá Diễm đâu phải dễ nghe.

Dư Phá Diễm nói: “Sáng nay ta tới thấy người qua lại trước cửa nhà nàng rất ít, chắc không có mấy người trông thấy đâu.”

Cửa phủ nhà họ Tào không phải nằm trên phố sầm uất nhất, nhưng cũng chẳng vắng vẻ. Mà Tào Kiều Kiều thông minh như vậy, sao lại không đoán được ai đã âm thầm thu xếp?

Nàng chỉ thầm vui vì sự chu đáo của Dư Phá Diễm, nhưng không vạch trần.

Tào Kiều Kiều hỏi: “Hôm nay còn luyện kiếm không?”

Dư Phá Diễm đáp: “Dạo này luyện kiếm hơi chán rồi, hay là đổi sang trường tiên (roi dài) đi.”

Tào Kiều Kiều đáp: “Được.”

Thế là, trên bãi cỏ trống trải lại xuất hiện hai bóng dáng quấn quýt.

Trường tiên khác với trường kiếm ở chỗ mềm dẻo linh hoạt, nên trong lúc giao đấu càng dễ tiếp xúc. Trong lúc đánh, tóc dài của Tào Kiều Kiều thường lướt qua mặt Dư Phá Diễm, hương thơm thiếu nữ khiến hắn ngây ngất.

Còn Tào Kiều Kiều cũng hay chạm vào bờ vai rộng của Dư Phá Diễm, đôi khi tiếp xúc lâu hơn một chút, nàng còn có thể cảm nhận rõ hơi ấm từ thân thể hắn – hơi ấm từ bên ngoài, khiến nàng có phần lưu luyến.

Hai người đều ngầm hiểu, giao đấu nửa ngày vẫn không phân thắng bại. Đúng lúc đó, Tôn Văn đến, vừa thấy cảnh tượng quấn quýt đậm đà hương sắc giữa hai người, trong lòng hắn như bị thứ gì trói chặt, đau nhói.

Bình Luận (0)
Comment