"Chương 1014: Mẹ biết sai rồi"
Chương 1014: Mẹ biết sai rồi
Chẳng qua ngay khi còng tay lạnh buốt còng lên đôi tay, trong nháy mắt Giang Xu Uyển liền tỉnh táo lại.
Bà giãy giụa lắc đầu, "Không, tôi không muốn tiến vào đồn cảnh sát. Tôi không muốn đi vào!"
"Bà phạm pháp, chứng cứ vô cùng xác thực, không phải do bà muốn đi vào hay không. Đi thôi."
"Đồng chí cảnh sát, tôi là bị oan, những chứng cứ này của bọn họ đều là giả, không phải thật sự."
"Có phải là thật sự hay không tới đồn cảnh sát tự nhiên sẽ có người xác minh. Không phải bà nói không phải chính là không phải. Đi!"
Người này chính là người có thù oán với nhà họ Nam Cung, trước mặt nhiều thủ trưởng như vậy, cảnh sát sao có thể cho Giang Xu Uyển sắc mặt tốt. Rốt cuộc vừa mới bọn họ đều nhìn từng điều chứng cứ phạm tội của Giang Xu Uyển rất rõ ràng, quả thực là quá đáng giận.
Thấy cảnh sát hoàn toàn không thông tình lý, Giang Xu Uyển biết, nhà họ Nam Cung đây là tuyệt đối muốn đưa bà vào chỗ chết, một khi bà đi vào, người thật sự là không thể đi ra ngoài.
Giờ phút này, Giang Xu Uyển mới biết sợ hãi, mới bắt đầu thật sự hối hận.
Sớm biết vậy, sau khi hại chết Nam Cung Ngọc, bà liền đối tốt với Chung Noãn Noãn.
Nếu như Chung Noãn Noãn không bị bán đi, liền sẽ không luyện được một thân bản lĩnh quay về đối nghịch với bà. Bà có thể tự tay bồi dưỡng Chung Noãn Noãn thành một tên ngốc bạch ngọt, làm cô ta tự tay đưa di sản của mẹ cô ta cho bà. Sau khi nhận về nhà họ Nam Cung, nhà họ Nam Cung cũng sẽ xem ở bà đối tốt với Chung Noãn Noãn nhiều năm như vậy mà mang ơn đội nghĩa với bà.
Lúc đó tại sao bà lại không nghĩ tới những điều này?
Lúc đó tại sao bà lại không thể chấp nhận được Chung Noãn Noãn như vậy?
"Noãn Noãn, con cầu xin ông ngoại con đi, mẹ biết sai rồi, sau này mẹ đều sẽ đối tốt với con có được hay không? Cầu con làm nhà các con.."
Giang Xu Uyển còn đang nói chuyện, Chung Noãn Noãn cũng đã bị ghê tởm đến mức không nghe nổi nữa, đi tới bên người Giang Xu Uyển, lấy ra một cây ngân châm liền cắm vào thanh tuyến của bà.
"Mẹ? Bà không cảm thấy nói từ này với tôi rất ghê tởm sao? Cho dù bà không cảm thấy, tôi cũng sẽ cảm thấy rất ghê tởm. Giang Xu Uyển, người đang làm, trời đang nhìn, ở trong nhà giam tận hưởng nửa đời còn lại thật tốt đi!"
Đúng vậy. Tuyệt đối là hưởng thụ.
Bởi vì đưa Giang Xu Uyển vào nhà giam chỉ là sự bắt đầu của trả thù.
Không đúng, còn không tính là sự trả thù của cô.
Đây chỉ là sự trả thù của nhà họ Nam Cung mà thôi.
Sự trả thù của cô, còn chưa tới.
Những người đã từng làm tổn thương cô cùng mẹ cô này, dù là chết, cô cũng muốn đưa bọn họ tới tầng thấp nhất của địa ngục.
Sau khi trải qua đỉnh cao của cuộc đời, cô sẽ làm bọn họ từ từ mà trải nghiệm, cái gì là đánh vào bụi bặm, cái gì gọi là sống không bằng chết.
Giang Xu Uyển không có biện pháp lại nói chuyện, chỉ có thể tràn đầy điên cuồng mà nhìn Chung Noãn Noãn, ý đồ cầu xin cô xem bà làm mẹ kế của cô nhiều năm như vậy mà tha cho bà.
Nhưng mà có thể sao?
Lúc này Chung Thiên Thiên cũng hồi phục tinh thần. Mắt nhìn Giang Xu Uyển phải bị mang đi, lập tức tiến lên bắt xả.
"Mẹ! Mẹ---Các người không được mang mẹ tôi đi! Ai cho phép các người mang mẹ tôi đi?"
Nhưng mà hiện tại Chung Thiên Thiên không phải là cái gì, thấp cổ bé họng, căn bản là không có người để ý cô. Cảnh sát dùng lực một chút, Chung Thiên Thiên liền bị ném xuống đất giống như một đóa hoa nhỏ mảnh mai không có xương cốt vậy.
Nhìn Giang Xu Uyển bị người mang đi, lần này Chung Thiên Thiên là thật sự khóc lóc thảm thiết.
Cô biết Chung Noãn Noãn sẽ không giúp cô, thế là chuyển sang nhìn về phía Cố Minh Triết, vì thế nhanh chóng quỳ bò đi qua, ôm lấy đùi Cố Minh Triết mà khóc: "Anh Minh Triết, anh cứu mẹ em! Cứu mẹ em đi! Bà ấy là vô tội! Bà ấy thật sự vô tội! Thế lực nhà họ Nam Cung lớn như vậy, bọn họ nhất định là vì trút giận cho Chung Noãn Noãn nên mới làm chứng cứ giả, mẹ em đi vào khẳng định chỉ có một con đường chết. Anh giúp mẹ em đi!"