Trọng Sinh Thần Y Kiều Thê: Thủ Trưởng, Mượn Cái Hôn! ( Dịch )

Chương 1040 - "Chương 1041: Ác Ma"

"Chương 1041: Ác ma"
"Chương 1041: Ác ma"
Chương 1041: Ác ma

"Chủ yếu là có người vì tiền, có thể không tiếc trả giả tất cả, hơn nữa lúc trước lại tương đối may mắn, cho nên mới làm các người mắc mưu. Phí quản lý mà các người nên được, không cần trả lại cho tôi, chẳng qua số tiền nên truy đòi, các người thật đúng là phải truy đòi lại. Đến nỗi thanh danh của các người, vậy muốn xem lực độ truy đòi lại tiền của các người. Chỉ cần lực độ đủ rồi, tôi vừa lòng, chẳng những danh dự của ngân hàng các người sẽ không bị tổn thất, ngược lại sẽ bởi vì chuyện này mà tăng lên. Đây là một chiếc kiếm hai lưỡi, chỉ xem các người dùng như thế nào."

Người phụ trách ngân hàng vui vẻ, nhanh chóng nói lời cảm ơn, "Cảm ơn Nam Cung tiểu thư thông cảm. Kế tiếp chúng tôi nhất định sẽ làm tốt chuyện này. Vậy.. 1 tỷ này, Nam Cung tiểu thư yêu cầu lĩnh sao?"

Nam Cung Noãn Noãn nhìn thoáng qua Chung Thiên Thiên đang hai mắt tràn ngập khát vọng, hơi hơi mỉm cười, "Không cần, tôi không thiếu tiền."

Chung Thiên Thiên: "..."

Trong lòng đã nguyền rủa mười tám đời tổ tông của Nam Cung Noãn Noãn, nhưng mà nghĩ đến về sau chính mình không có một chút nguồn thu nhập kinh tế nào, đừng nói quý tộc bậc nhất, cô đều không có biện pháp làm quý tộc thành phố Giang, cả người đều không tốt.

Cho dù trong lòng lại oán hận, giờ phút này cũng không thể không quỳ gối trước mặt Noãn Noãn, ý đồ dùng tình thân giống như một tên ăn mày.

"Noãn Noãn, chị biết em là cô gái tốt, em là em gái chị, em gái ruột! Cho dù hiện giờ em trở thành đại tiểu thư nhà họ Nam Cung, nhưng mà huyết thống của em cùng nhà họ Nam Cung sao có thể so với chị được? Chúng ta mới là chị em ruột! Em.. Vốn dĩ em đã giàu có như vậy, chẳng những là con gái của công tước Y Đốn, vẫn là đại tiểu thư nhà họ Nam Cung, trên người của em có nhiều vinh dự như vậy, em sẽ không mặc kệ chị có phải hay không? A? Noãn Noãn, có phải hay không? Em không cần mặc kệ chị, ba ngồi tù, mẹ cũng ngồi tù, nếu em lại mặc kệ chị, sẽ không có người quản chị! Chị đã biết chị sai rồi, em tha thứ cho chị đi!"

Dứt lời, Chung Thiên Thiên lập tức muốn bắt lấy ống quần của Noãn Noãn.

Chẳng qua còn không đụng tới ống quần của Noãn Noãn, lại bị bảo tiêu của nhà họ Nam Cung ngăn lại.

"Tránh ra, đừng chạm vào tiểu tiểu thư nhà chúng tôi!"

Bọn bảo tiêu đã bị Chung Thiên Thiên làm cho ghê tởm chết, tự nhiên không có thái độ tốt với cô ta.

Chung Thiên Thiên không nghĩ tới con khốn Chung Noãn Noãn này lại là tuyệt tình như vậy, vẻ mặt không thể tưởng tượng, khóc như hoa lê dính hạt mưa, "Noãn Noãn, sao em lại có thể ích kỷ như vậy? Em đều có tất cả, đối với em mà nói chị chỉ là một con kiến, vì sao em nhất định phải dồn chị vào con đường chết mới cam tâm? Chẳng lẽ em không có một chút đồng tình nào sao? Vốn là người một nhà, tại sao phải làm tuyệt như vậy? Em không thể xem ở mặt mũi của ba mà giúp chị sao? Dù sao em cũng không thiếu tiền, em cho chị số tiền 18 tỷ còn lại, cái này đối với em mà nói cũng không phải cái gì, vì sao em lại keo kiệt như vậy?"

Nam Cung Noãn Noãn lười đến so đo với cô ta, chẳng qua có một việc, cô cảm thấy Thiên bạch liên là nên biết đến.

"Tôi chính là xem ở mặt mũi của 'ba' mới đối với cô như vậy nha. Đã quên nói cho cô, sở dĩ Chung Khuê Quân gặp được chuyện như ngày hôm nay, sở dĩ ông ta bị bắt, sở dĩ tập đoàn Vân Thượng bị niêm phong, chứng cứ tẩy tiền cùng chứng cứ giấu kín súng ống chính là tôi giao cho quân bộ."

Chung Thiên Thiên mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tin tưởng, chỉ vào Chung Noãn Noãn, "Cô.. Cô.. Cô là một ác ma!"

"Ác ma? Ha hả, nói không sai, tôi vốn dĩ chính là một ác ma. Chẳng qua lúc bắt đầu tôi cảm thấy cho dù là ác ma, cũng có thể đối tốt với người nhà. Cho nên cho dù cô ghê tởm như vậy, tôi cũng gánh tội thay giúp cô."
Bình Luận (0)
Comment