"Chương 1046: Tự tin"
Chương 1046: Tự tin
Người có thể bị tổ chức kia theo dõi, tuyệt đối không phải là kẻ đầu đường xó chợ.
Cho nên Chung Khuê Quân chờ ở trong này lâu như vậy, ông chỉ quyết định một chuyện duy nhất chính là, sau khi đi ra ngoài, nhất định phải nghĩ một biện pháp vẹn toàn xử lý Chung Noãn Noãn. Nếu không nhất định có một ngày, Chung Thiên Thiên sẽ bị lộ. Mà lúc Thiên Thiên bại lộ, cũng chính là lúc ông bị bại lộ.
Chung Khuê Quân nằm ở trên chiếc giường cứng rắn, chau mày.
Cuộc sống xa hoa nhiều năm làm ông đã không thói quen loại giường cứng ở bộ đội này.
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, nghe có vẻ còn rất nhiều.
Chung Khuê Quân giật mình một cái, chậm rãi từ trên giường ngồi dậy.
Cửa mở.
Chung Khuê Quân đầy cõi lòng hy vọng mà nhìn cửa, ông hy vọng người tới có thể là Thiên Thiên, hoặc là người của hào môn bậc nhất phía sau Thiên Thiên, cùng với người của bộ kỷ luật quân đội.
Như vậy, khả năng ông đi ra ngoài có thể lên tới 90%. Cho dù không ra được, nhiều nhất cũng chỉ là tượng trưng mà ngồi tù một năm, sau đó có thể lấy danh nghĩa phóng thích chạy chữa mà ra tới.
Chung Khuê Quân tràn ngập chờ mong nhìn về phía cửa.
Tiến vào, là người của bộ kỷ luật quân đội bắt giữ ông lúc trước, sau khi tiến vào, ánh mắt tràn ngập phức tạp mà liếc mắt nhìn Chung Khuê Quân một cái, sau đó đứng ở một bên.
Chung Khuê Quân xuýt chút nữa thì cười lên tiếng.
Ánh mắt này, rõ ràng là ánh mắt không làm gì được ông!
(Đồng chí bộ kỷ luật: "..."
Con mắt nào của ông nhìn ra? Tới, tôi móc ra rửa sạch giúp ông một chút)
Nhưng mà ngay sau đó, ngay sau khi nhìn thấy Chúng Noãn Noãn, khoé môi có chút giơ lên của ông lập tức cứng lại rồi.
"Noãn.. Noãn Noãn? Tại sao lại là con?"
Chung Khuê Quân khiếp sợ. Chẳng lẽ trong khoảng thời gian này vẫn luôn là Noãn Noãn ở bên ngoài giúp ông?
"Như thế nào? Không phải tôi, chẳng lẽ còn sẽ là Chung Thiên Thiên?"
Giờ phút này, Chung Khuê Quân thu hồi lại ý nghĩ vừa mới dâng lên ở trong lòng.
Mặc kệ, trước đi ra ngoài rồi nói sau.
"Sao có thể! Từ trước đến giờ ba chưa từng nghĩ tới con bé chết tiệt kia sẽ giúp ba. Chỉ là.. Lần trước ba xem con giống như có chút hiểu lầm ba, cho nên không nghĩ tới sẽ là con thôi."
Dứt lời, Chung Khuê Quân nhìn người của bộ kỷ luật một cái, cười hỏi: "Vậy.. Hiện tại ba có thể đi ra ngoài sao?"
Nam Cung Noãn Noãn hơi hơi mỉm cười, "Là cái gì làm ông tự tin cảm thấy làm một người đoàn trưởng, sau khi tẩy tiền đen cho KE, lại lấy kho hàng của tập đoàn Vân Thượng lưu trữ súng ống đạn dược giúp bọn họ, đi theo Khúc Minh Nghĩa cùng La Thượng Nghĩa hố chiến hữu của mình, dẫn tới chiến sĩ tử vong, toàn bộ thành phố Giang bị các người làm cho chướng khí mù mịt, còn muốn anh Xích Dương nhà chúng tôi chùi đít cho các người, ông còn có thể đi ra ngoài?"
Ngay từ khi Chung Noãn Noãn nói ông tẩy tiền đen cho KE, sắc mặt của Chung Khuê Quân đã khiếp sợ mà đông lại.
Lúc sau càng là nói một cái, sắc mặt của Chung Khuê Quân càng là tái nhợt khó coi.
Mãi cho đến lúc nói đến Khúc Minh Nghĩa cùng La Thượng Nghĩa, sắc mặt của Chung Khuê Quân mới thay đổi thành hoàn toàn tro tàn.
Ông vẫn luôn làm theo mệnh lệnh của La Thượng Nghĩa, ông cũng chỉ biết cấp trên của ông là La Thượng Nghĩa mà thôi. Khúc Minh Nghĩa, ông căn bản là không biết.
Nghĩ tới người vô cùng chính nghĩa, rồi lại hiền hòa có chút giống hồ ly ở trước mặt ông kia, ông ta.. Vậy mà cũng là người của KE sao?
Ngày cả những cái này mà Chung Noãn Noãn cũng biết, khẳng định là Xích Dương nói cho cô.
Vậy nói cách khác, hiện tại không chỉ có ông gặp nạn, ngay cả La Thượng Nghĩa cùng Khúc Minh Nghĩa đều gặp nạn.
Khó trách.. Trong khoảng thời gian này tới nay đều không có người tới thẩm vấn ông.
Điều này có phải là chứng tỏ ông không ra được hay không?
Nghĩ đến nửa đời sau đều phải sống ở trong ngục giam, Chung Khuê Quân cảm thấy bản thân đặc biệt không thể tiếp thu.