"Chương 6: Có lạnh không?"
Chương 6: Có lạnh không?
Đang chuẩn bị lôi con đ* này từ trên người Xích Dương xuống thì Giang Xu Uyển đã nhanh chân đi đến bên cạnh hai người.
"Noãn Noãn, con nhìn con xem, mẹ và ba còn có chị gái con còn ở đây nhìn, con lại ôm ôm ấp ấp với Xích Dương. Con bé này, may là nơi này chỉ có người một nhà chúng ta, nếu là ở bên ngoài, con không sợ người khác bàn tán sao?"
Chung Noãn Noãn mặc kệ.
"Mẹ, Xích Dương là chồng chưa cưới của con, vẫn là quân nhân, ai sẽ bàn tán về bọn con cơ chứ, nếu thật muốn nói, liền để cho bọn họ nói."
Chung Noãn Noãn nói như vậy gần như là ngầm thừa nhận mối quan hệ vợ chồng chưa cưới của anh và cô, đây là chuyện mà từ trước tới giờ chưa từng có. Chuyển biến này của Chung Noãn Noãn làm cho Xích Dương vốn đang tâm tình sung sướng lại càng thêm thoải mái.
Thấy Giang Xu Uyển còn muốn nói lại, Xích Dương đứng lên: "Sẽ không có ai bàn tán chúng cháu, bộ đội đã phê chuẩn báo cáo kết hôn, chỉ cần Noãn Noãn đủ mười tám tuổi là chúng cháu có thể lập tức kết hôn, cho nên hiện tại cô ấy đã là vợ quân nhân, những người dám bàn tán bị cho là phá hư quân hôn. Nếu ai nói lời nào không dễ nghe làm cháu nghe được, cháu có thể kiện bọn họ ra tòa án quân sự, để bọn họ làm bạn cùng với tường cao trong quãng đời còn lại."
Sau khi nghe được những lời này của Xích Dương, Giang Xu Uyển chỉ có thể im lặng, tức giận chuyển chủ đề.
"Được rồi, được rồi, mẹ cảm thấy rất vui vẻ khi hai đứa có thể hòa thuận ở chung. Nhưng mà dù sao nơi này cũng là trại tạm giam, địa phương đen đủi như vậy, con còn muốn tiếp tục ở lại sao? Đi mau, hôm nay mẹ làm dì Triệu mua cua lớn và tôm hùm đất, còn có rất nhiều món ăn mà con yêu thích, trở về ba mẹ chúc mừng cho con."
Dứt lời, Giang Xu Uyển kéo cái tay của Chung Noãn Noãn đang ôm trên eo Xích Dương xuống, đặt ở trong tay mình, sau đó gọi Chung Khuê Quân cùng Chung Thiên Thiên chuẩn bị rời đi.
"Chờ đã."
Giang Xu Uyển bị Xích Dương gọi lại, còn chưa kịp lấy lại tinh thần, Chung Noãn Noãn ở bên cạnh đã bị Xích Dương ôm ngang lên.
Trong ánh nhìn ghen ghét đố kỵ như muốn rách cả mí mắt của Chung Thiên Thiên, Xích Dương ôm cô đặt lên bàn, duỗi hai tay ra cầm đôi bàn chân trắng muốt như ngọc của cô.
Cảm nhận được cái lạnh từ chân truyền ra, lông mày của Xích Dương không tự chủ mà nhăn lại, có chút trách móc, nhưng càng nhiều là đau lòng: "Tại sao không đi giày? Hiện tại đã là tháng mười một rồi, không lạnh sao?"
Chung Noãn Noãn: "..."
Cô chỉ là phát hiện bản thân giống như được trọng sinh, giống như có thể được gặp lại Xích Dương nên nhất thời có chút kích động mà quên mất.
Nhưng mà đối với cô mà nói, một chút lạnh lẽo này thật ra cũng không là gì.
"Thím, giày Noãn Noãn ở đâu vậy?"
Giang Xu Uyển trợn tròn mắt: "Giày con bé ở đâu, sao thím có thể biết được?" Tại sao lại hỏi bà vấn đề này?
Xích Dương nhíu mày: "Ý cháu là quần áo cùng giày dùng để thay của cô ấy đâu? Cô ấy không thể mặc quần áo tù rời đi được!"
Thấy mọi người đang nhìn bà, vẻ mặt Giang Xu Uyển có chút ngượng ngùng và xấu hổ.
"Còn.. Còn phải thay quần áo sao? Cái kia.. Thím chưa từng ngồi tù, không biết còn có chuyện như vậy, vừa nghe tin Noãn Noãn có thể ra tù, thím kích động quá nên không chuẩn bị gì mà đi theo mọi người tới đây. Noãn Noãn, con sẽ không trách mẹ, đúng không?"
Cho nên, cứ phải ngồi tù mới biết phải mang theo quần áo?
Đây không phải là lẽ thường tình sao?
Bất cứ ai ra tù, chỉ cần là có người nhà, ai không nghĩ mang bộ quần áo cho người nhà ở bên trong? Sau đó mang quần áo mặc trong tù cùng đồ vật ở trong tù về đốt, vừa xóa bỏ vận rủi, cũng là lúc bắt đầu cuộc sống mới.
Có vẻ như gia đình cô không để tâm đến những vấn đề của cô!