"Chương 789: Xích Dương tức giận 1"
Chương 789: Xích Dương tức giận 1
"Tôi cũng không quen cô ta, cô ta vừa nhìn thấy tôi liền mắng, còn mắng khó nghe như vậy, người như vậy, ra ngoài rất dễ dàng bị người đánh chết được không? Cho nên nếu người nhà cô ta không dạy cô ta quy củ, vậy liền để xã hội làm cô ta thể nghiệm cái gì gọi là quy củ."
Dứt lời, Chung Noãn Noãn liền đi về phía trước.
Mà lúc này, người của ban tổ chức cũng lục tục ngo ngoe tiếp khách quý về tới phòng bán đấu giá, gần như đều thấy được Hoàng Vũ Hàm cùng Chung Noãn Noãn phát sinh xung đột.
Giờ phút này Cố Minh Triết đã đứng lên, nhanh chóng đi về phía hai tên não tàn là Chung Thiên Thiên cùng Hoàng Vũ Hàm.
Trong lòng quả thực đã hận không thể thiên đao vạn quả hai người phụ nữ này!
Đàn ông nhà họ Cố cùng nhà họ Hoàng như bọn họ ở phía trước liều mạng dốc sức làm, thế nhưng mà phụ nữ ở đằng sau lại không ngừng cắm đao vào sau lưng bọn họ. Hơn nữa còn chuyên môn cắm vào chính giữa.
Giống như sợ không đánh chết người thân của mình vậy.
Thật quá ngu xuẩn!
Thế nhưng mà chân của Cố Minh Triết lại dài, đi được lại nhanh, cũng không nhanh bằng miệng của Hoàng Vũ Hàm.
"Tiện nhân, cô đứng lại đó cho tôi! Cô có biết nhà họ Hoàng là ai hay không mà dám đánh tôi? Tôi nói cho cô biết, nhà họ Hoàng chính là hào môn bậc hai ở thủ đô! Nếu cô đắc tội tôi, tôi nhất định sẽ làm cô ăn không hết gói đem đi!"
Thanh âm của Hoàng Vũ Hàm vô cùng bén nhọn, vang vọng toàn bộ phòng bán đấu giá, để những người nổi tiếng cùng danh viện chân chính cũng không nhịn được mà nhíu mày.
Hôm nay đến không chỉ có người trong giới thượng lưu, còn có lãnh đạo tối cao của quân đội, người phụ nữ này một bên la hét bản thân là hào môn bậc hai, một bên lại làm một ít chuyện hoàn toàn bất nhập lưu. Quả thực ném mặt hào môn bọn họ.
Ngay lúc này, một thanh âm trầm thấp vô cùng bá khí vang lên.
"Tôi ngược lại muốn xem cô làm vợ chưa cưới của tôi ăn không hết gói đem đi như thế nào. Thiên kim nhà họ Hoàng đúng không? Rất tốt! Tôi nhớ kỹ."
Thanh âm của Xích Dương trầm ổn bá khí lại mạnh mẽ kèm theo lực xuyên thấu, vô cùng có khí tràng.
Hoàng Vũ Hàm cùng Chung Thiên Thiên bị dọa đến mức thân thể không nhịn được mà co rụt lại.
Chung Thiên Thiên vẫn luôn rất sợ hãi Xích Dương, bởi vì đến bây giờ cô cũng không biết bản lĩnh của anh lớn bao nhiêu. Thế nhưng mà Hoàng Vũ Hàm không giống, dưới sự dạy dỗ của Chung Thiên Thiên, Hoàng Vũ Hàm chỉ cảm thấy đây chính là một tên lính nghèo. Nhiều nhất cũng chỉ là ban trưởng cai.
Thế là Hoàng đại tiểu thư nhịn xuống sự sợ hãi trong lòng, cũng lấy ra khí tràng của bản thân, ưỡn ngực một cái, quát: "Uy hiếp tôi? Đến! Anh đến nói cho tôi anh nhớ kỹ tôi cái gì? Có bản lĩnh hiện tại liền nói kết quả cho tôi ngay trước mặt nhiều người nổi tiếng còn có lãnh đạo quân đội của anh. Nếu không anh chính là chỉ biết nói miệng!"
Mặt Xích Dương trầm xuống, đối với loại người hoàn toàn cho thể diện mà không cần này, anh chỉ có hai chữ --
"Thận Bân."
Tiếu Thận Bân vẫn luôn ở đằng sau chuẩn bị long trọng đẩy ba của chị dâu Noãn Noãn mặc một bộ âu phục định chế thủ công mấy trăm vạn, khí chất trầm ổn đi ra.
Lúc mọi người nhìn thấy Tiếu Thận Bân, cũng không nhịn được hít vào một hơi.
Thậm chí có người ở phía dưới xì xào bàn tán.
"Tiếu thiếu?"
"Đây là Tiếu thiếu đi?"
"Biết sản nghiệp nhà họ Tiếu trải rộng cả nước, thế nhưng mà tại sao Tiếu thiếu lại ở thành phố Giang?"
"Quan hệ của Tiếu thiếu cùng vị sĩ quan đại tá kia là như thế nào?"
"Tóm lại nhìn qua quan hệ không ít."
"Tôi xem vị sĩ quan đại tá kia khẳng định là có lai lịch lớn."
"Tôi cũng thấy vậy. Bằng không cũng không có khả năng thân thiết như vậy."
"Tiếu thiếu là ai?" Có hào môn thành phố Giang không đủ đẳng cấp thừa cơ hỏi mấy hào môn từ nơi khác.
Mà đối phương lại vô cùng kinh ngạc nhìn lại: "Các người không biết Tiếu thiếu?"