Trọng Sinh Thần Y Kiều Thê: Thủ Trưởng, Mượn Cái Hôn! ( Dịch )

Chương 796 - "Chương 797: Không Thể Tiếp Nhận"

"Chương 797: Không thể tiếp nhận"
"Chương 797: Không thể tiếp nhận"
Chương 797: Không thể tiếp nhận

Tại sao cô ta lại lắc mình biến hóa, liền biến thành quý nữ có địa vị gần với công chúa hoàng thất nước Y nhất?

Chung Thiên Thiên cảm giác bản thân hoàn toàn không thể tiếp nhận.

Thật vất vả cô mới khôi phục lại tinh thần từ trong sự ghen ghét khi biết thân phận thật sự của Chung Noãn Noãn là thiên kim hào môn bậc nhất nước Z, nghĩ đến về sau thân phận này chính là cô, dù cho thân phận Chung Noãn Noãn lại cao, cũng sẽ vĩnh viễn bị cô giẫm dưới lòng bàn chân, trở thành người chỉ biết nhìn lên cô mà sống.

Thế nhưng mà vì sao?

Vì sao Chung Noãn Noãn luôn may mắn như vậy? Chẳng những xuất thân cao quý, ngay cả khi bị bọn buôn người lừa bán, cũng có thể tìm tới người ba như công tước Y Đốn, trở thành hào môn bậc nhất nước Y.

Quan trọng là, phía trước hai từ hào môn còn kèm thêm hai từ hoàng thất!

Chung Thiên Thiên quả thực cả người đều không tốt. Chỉ hi vọng đây là ảo giác của cô.

Nhưng mà nương theo tiếng vỗ tay như sấm động từ bốn phía, Chung Noãn Noãn còn nói thêm: "Phía dưới, liền mời ba của tôi, công tước Y Đốn, cùng phó bộ trưởng Tiếu của bộ ngoại giao, quan lớn tỉnh H là Mục tiên sinh, cùng thị trưởng thành phố Giang là Lý tiên sinh ngồi vào vị trí!"

Tất cả mọi người đều cho rằng lãnh đạo quân đội, hào môn bậc nhất, cùng nhà họ Ngô ở Hải thị chính là những nhân vật quan trọng nhất trong cuộc bán đấu giá này, ai ngờ vậy mà tới một điều bất ngờ ngoài ý muốn như vậy.

Ngày bình thường muốn gặp được những nhân vật lớn này, đều là ở trong tin tức. Dù sao một khi những nhân vật lớn này đến thăm nước Z, tất nhiên đều là đi thủ đô, tuyệt đối sẽ không đến dạng địa phương nhỏ như thành phố Giang này, cho dù đến, cũng là từ người ở phía trên đi theo, mãi đến lúc đi, mọi người mới biết những người này từng tới.

Hôm nay, nhờ phúc của Chung Noãn Noãn cùng Selina, bọn họ gặp được hoàng thất nước Y trong truyền thuyết, hơn nữa còn là thân vương có địa vị cao nhất trong hoàng thất.

Bởi vì vị công tước Y Đốn này cùng nữ vương hiện tại của nước Y chính là chị em ruột cùng ba cùng mẹ!

Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người, dưới sự dẫn dắt của Eden cùng Tiếu Thận Bân, công tước Y Đốn, phó bộ trưởng bộ ngoại giao là Tiếu Văn Thịnh, quan lớn tỉnh H là Mục Hi Quý, thị trưởng thành phố Giang là Lý Vân Thân lần lượt đi ra từ phía sau.

Lãnh Tấn Bằng mang theo mấy vị lãnh đạo quân đội nhao nhao đứng lên, mấy vị lãnh đạo thiếu tướng đều đang chờ Lãnh Tấn Bằng từ bên trong vị trí đi ra, thế nhưng mà sau khi Lãnh Tấn Bằng đứng dậy lại trực tiếp nâng ông nội Xích Dương lên.

Sau đó đỡ ông đi ra bên ngoài.

Kỳ thật lúc trước khi Xích Dương gọi Tiếu thiếu một tiếng Thận Bân, mọi người cũng đang suy đoán thân phận của Xích Dương, bây giờ thấy Xích Dương ở phía trước, thế nhưng mà Lãnh Tấn Bằng tại tự mình nâng ông nội của anh đi ra, đám người càng là không nhịn được âm thầm phỏng đoán thân phận của lão gia tử.

Thậm chí có mấy người nổi tiếng cau mày chăm chú suy tư.

Bởi vì ngay khi nhìn thấy Xích lão gia tử, bọn hắn liền có một loại cảm giác quen thuộc.

Mà loại cảm giác quen thuộc này Ngô Mậu Tùng cũng đã từng có.

Trước đó ở Lăng Vân Hiên phát sinh tranh chấp nguyên thạch, sở dĩ ông sẽ nói chuyện cùng Xích lão gia tử, sau đó đứng ra giữ gìn Chung Noãn Noãn, cũng là bởi vì lúc ông nhìn thấy Xích lão gia tử đã cảm thấy ông nhìn rất quen mắt, nhưng lại không nghĩ ra là nhìn thấy ở nơi nào.

Giờ phút này, khi Lãnh Tấn Bằng đỡ Xích lão gia tử đi ra, nhìn Xích lão gia tử tản mát ra khí chất đặc thù tương xứng với công tước Y Đốn, lúc này Ngô Mậu Tùng mới không nhịn được thấp giọng hô lên tiếng -- "Là ông ấy!"

"Ông nội đã nhớ lại? Ông ấy là ai?"

Ngô Phính Đình hỏi, cháu trai Ngô Tông Dương vẫn luôn ngồi ở một bên vẫn luôn không nói gì cũng rất tò mò.

Mà những người ở phía sau nghe được cuộc nói chuyện của đám người Ngô Mậu Tùng cũng nhao nhao dựng lỗ tai lên, muốn biết thân phận của Xích lão gia tử, như vậy liền có thể biết thân phận của Xích Dương.
Bình Luận (0)
Comment