"Chương 805: Đều là lính đặc chủng"
Chương 805: Đều là lính đặc chủng
Mang theo vợ đứng dậy giới thiệu nói: "Đúng vậy. Đây chính là vợ của chú, tên Dương Mẫn. Cháu cũng đừng gọi Khúc phu nhân lạnh nhạt như vậy, chúng ta cũng là người quen, cháu gọi dì Dương là được."
Chung Noãn Noãn mỉm cười gật đầu, miệng rất ngọt kêu lên: "Dì Dương, chào dì."
Dương Mẫn cũng mỉm cười gật đầu: "Noãn Noãn, chào cháu. Trước đó nói mời mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm, kết quả hai ngày này thân thể dì có chút không thoải mái. Chờ thêm hai ngày nữa thân thể dì tốt, mong rằng cháu cùng Xích Dương, còn có ông nội Xích Dương có thể đến dự, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm."
Thấy ánh mắt Noãn Noãn cũng không tập trung ở trên người bà, Dương Mẫn có chút xấu hổ. Xích Dương ở một bên thấy được, nhẹ nhàng kêu một tiếng bên tai Noãn Noãn: "Noãn Noãn, sao vậy?"
Lúc này Noãn Noãn mới lấy lại tinh thần, đối đầu ánh mắt của Dương Mẫn nói: "Dì Dương, cháu xin lỗi. Vừa rồi lúc dì đang nói chuyện với cháu, cháu giống như thấy được một người quen, cho nên không tập trung. Tốt, chờ thân thể dì Dương tốt, chúng ta liền cùng nhau ăn cơm. Chúng cháu cùng chú Khúc đều là người quen, dì Dương cũng là người một nhà, không cần khách sáo như vậy.
Hơn nữa cháu nghe nói trước kia dì Dương cũng xuất thân từ lính đặc chủng, về sau bởi vì điều kiện các phương diện đều vô cùng xuất sắc, lúc này mới bị điều đến đại sứ quán nước M. Ở thế hệ trước ngài chính là cấp bậc nữ hiệp, cháu kính trọng nhất người như ngài."
Dương Mẫn bị Noãn Noãn chọc cười: "Nơi nào nơi nào, thời gian rất lâu không luyện, hiện tại lớn tuổi, giống như ông Khúc nhà dì, không được."
Chung Noãn Noãn khẽ giật mình, nhìn về phía Khúc Minh Nghĩa: "Hóa ra chú Khúc cũng có vũ lực!"
"Con bé này, trong lòng cháu hình tượng của chú chính là như vậy? Cháu hỏi chú Lãnh nhà cháu một chút, vũ lực của chú thế nào?"
Lãnh Tấn Bằng nhếch miệng: "Lúc còn trẻ thoáng kém chú một chút. Hiện tại.."
Khúc Minh Nghĩa lập tức nói tiếp: "Hiện tại liền lợi hại hơn ông không ngừng một chút xíu."
Lãnh Tấn Bằng cười ha ha nói: "Tôi đó là bởi vì sinh bệnh vũ lực bị suy yếu, chờ một ngày nào đó tôi khỏi bệnh rồi, ông xem ông có thể đánh thắng tôi hay không?"
"Được, ông có thể thử nhìn một chút." Dứt lời, nhìn về phía Chung Noãn Noãn: "Noãn Noãn, bệnh của tư lệnh thật có thể chữa khỏi?"
"Đương nhiên. Tôi tin tưởng Noãn Noãn." Noãn Noãn còn chưa lên tiếng, Lãnh Tấn Bằng đã nói trước cô một bước.
Noãn Noãn cười nói: "Bảo trì tâm thái khỏe mạnh lạc quan chính là sự trợ giúp lớn nhất đối với bệnh tình."
Dương Mẫn mỉm cười gật đầu: "Đúng, dì cũng cảm thấy là như thế này."
Sau khi nói xong, Noãn Noãn liền nói với Xích Dương: "Anh Xích Dương, em nhìn thấy bên kia giống như có một người quen của em, anh cùng em đi xem một chút."
Giờ phút này đấu giá đã bắt đầu, dưới đài đã biến thành màu đen, mặc lễ phục dễ dàng trượt chân. Huống chi Noãn Noãn đều đã đưa ra yêu cầu, Xích Dương đương nhiên sẽ đồng ý.
Thế là Xích Dương đi theo Noãn Noãn rời đi.
Vốn dĩ hôm nay bọn họ cũng là làm bên đấu giá tới tham gia hội đấu giá, sẽ không cạnh tranh bất bất kỳ vật phẩm gì, cho nên không sợ chậm trễ.
Trên đài đã bắt đầu cạnh tranh một chút đồ cổ có giá trị, châu báu cùng ngọc thạch.
Bởi vì là đấu giá công ích, số tiền đoạt được từ đấu giá đều sẽ quyên tặng ra ngoài, cho nên trừ khi là có tình cảm đặc thù với bộ đội, người bình thường cũng sẽ không lấy ra đồ vật quá quý giá.
Mà hào môn chân chính cũng chướng mắt những vật nhỏ kia, cho nên tham dự cạnh tranh ở giai đoạn trước trên cơ bản đều là những vật nhỏ mà hào môn cùng danh viện có tiếng chân chính tham dự đấu giá quyên tặng, từ đám kẻ có tiền ở thành phố Giang Thành đấu giá được, còn một bộ dáng rất vinh hạnh.