"Chương 810: Phong thái quân nhân"
Chương 810: Phong thái quân nhân
Ai ngờ cái bàn không phải cố định, bị nắm như vậy, lập tức đổ về phía anh, vừa lúc ép đến trên người anh, trong nháy mắt anh liền phát ra một tiếng hét thảm.
Tiếng nổ vang lên không đến bảy giây, ánh đèn hội trường liền toàn bộ dập tắt.
Lúc ấy vì làm cho hiệu quả ánh đèn hội trường biến tốt, tất cả cửa sổ đều bị màn cửa che lại.
Bởi vì toàn bộ màn cửa đều chạy bằng điện, không có điện, màn cửa to lớn căn bản không có cách nào kéo ra được, trong nháy mắt hội trường nhẹ nhõm vui sướng trở nên đen nhánh, bên trong phát ra từng tiếng thét khàn cả giọng tuyệt vọng.
Đột nhiên, màn cửa bị người kéo một chút, ánh sáng bên ngoài thấu tiến vào một chút, để hội trường vốn dĩ đưa tay không thấy được năm ngón có một tia tầm nhìn. Mọi người bản năng nhìn về phía cửa sổ.
Vào đông ánh nắng xuyên thấu qua pha lê nặng nề chiếu vào bên trong hội trường, chiếu xạ trên thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi như thương tùng.
Giờ phút này, Xích Dương người mặc một thân quân trang thẳng tắp, thần sắc trang nghiêm. Anh đưa lưng về phía ánh nắng, đối mặt với mọi người đang ở trong bóng tối. Ánh nắng đánh vào phần lưng thẳng tắp của anh, ở xung quanh anh choáng mở một vòng ánh sáng rực rỡ, giống như một tòa núi cao nguy nga tản ra ánh sáng cửa Phật, khiến mọi người có cảm giác dù là trời sập xuống anh cũng có thể giúp đám người khiêng được tai họa hủy thiên diệt địa này.
"Mọi người đừng hoảng hốt! Tôi là Xích Dương, đội trưởng bộ đội đặc chủng. Xin mọi người nghe theo sự chỉ huy của tôi, làm theo phương pháp tôi nói, tôi có thể bảo đảm sự an toàn của mọi người."
Đám người vốn dĩ thất kinh, bất lực kêu to, lúc nhìn đến Xích Dương liền kỳ tích mà an tĩnh lại.
Mặc kệ là lời nói của anh hay là bản thân anh, đều giống như là cho mỗi một người ở đây uống một viên thuốc an thần. Nhìn thấy anh, một trái tim kinh hoàng của mọi người liền yên ổn xuống dưới.
Đúng vậy! Nơi này không ngừng là mạng của bọn họ đáng giá, nơi này còn có công tước Y Đốn, có lãnh đạo quân khu cấp bậc thiếu tướng, thậm chí là trung tướng, có quan lớn, có thị trưởng, có thiếu gia hào môn bậc nhất thủ đô, còn có hào môn đứng đầu ở Hải thị.
Nếu những người này đều chết, nhất định sẽ tạo thành khủng hoảng cho toàn bộ nước Z.
Giờ phút này, tất cả mọi người là sợ hãi, đều cảm thấy bản thân là bất hạnh. Nhưng mà bởi vì có sự tồn tại của quân nhân, cho nên mọi người lại cảm thấy đây là vạn hạnh trong bất hạnh, luôn cảm giác cho dù là tai họa, dưới sự trợ giúp của những quân nhân này, giống như đều có thể chuyển nguy thành an.
Những lãnh đạo như Lãnh Tấn Bằng sau khi nhìn thấy Xích Dương, cũng lập tức tụ hợp về phía anh.
Tư lệnh Lãnh Tấn Bằng, chính ủy Khúc Minh Nghĩa, phó tư lệnh đứng đầu Bành Diệu Hoa, phó tư lệnh thứ hai La Thượng Nghĩa đều nhanh chóng tập kết đến bên người Xích Dương.
Lăng Phẩm Viện vốn là đại biểu nhà họ Lăng, đi theo mấy chú bác nhà họ Lăng tới tham gia đấu giá, giờ phút này cũng là tiện tay xé mở lễ phục dài chấm đất, trong nháy mắt lễ phục dạ hội biến thành váy ngắn dễ dàng hoạt động, nhanh chóng đi tới bên người Xích Dương.
Xích Dương nhìn Lăng Phẩm Viện một chút, nhìn đến Lăng Phẩm Viện vẻ mặt xấu hổ. Sau đó nghiêm mặt lại, nghiêm túc chào một cái.
"Mặc dù tôi là đại biểu nhà họ Lăng tới tham gia đấu giá, nhưng tôi cũng là một người bộ đội đặc chủng, làm quân nhân, tôi có trách nhiệm bảo hộ sự an toàn của mọi người."
Xích Dương không nói gì, chỉ là đáp lại Lăng Phẩm Viện một cái quân lễ vô cùng tiêu chuẩn.
Bên này lãnh đạo quân đội đang nhanh chóng tập kết, một bên khác, Chung Noãn Noãn, Eden, Selina cũng ẩn ẩn đem Xích lão gia tử cùng công tước Y Đốn bảo vệ ở bên trong.
Trong khi tất cả mọi người rất tự nhiên mà dựa sát về phía lãnh đạo quân đội, Ngô lão gia tử lại mang theo cháu trai cùng cháu gái của mình dựa sát về phía Chung Noãn Noãn.
Chung Noãn Noãn thấy thế, có chút nhướng mày.
"Cô bé, tôi biết thân thủ của cháu rất tốt, cầu bảo hộ!" Ngô lão cười ha ha, lộ rõ nét mặt lão hồ ly.
Chung Noãn Noãn đáp lại ông Ngô bằng một nét cười, cũng rất thẳng thắn.
"Có thể."
Ông Ngô nghe xong, trong nháy mắt thở ra một hơi.