"Chương 857: Nhà họ Nam Cung nhận thân"
Chương 857: Nhà họ Nam Cung nhận thân
[Chị gái giết người, em gái ngồi tù, khiếp sợ "đồ nhà quê" trong nhà lại chính là con gái công tước!]
[Cô bé lọ lem phiên bản hiện thực vả mặt bằng thực lực, chị gái ác độc bại lộ trò hề!]
[Công tước Y Đốn hóa thân sủng nữ cuồng ma, đương trường chỉ ra hung phạm giết người!]
[Khiếp sợ! Thiếu phu nhân nhà họ Cố lại chính là hung phạm giết người? ]
* * *
Mấy ngày nay Giang Xu Uyển đều làm giấc mộng siêu cấp hào môn, cứ việc Chung Khuê Quân có khả năng nói ra chuyện của bọn họ, nhưng mà Thiên Thiên nói với bà, đây cũng không phải chuyện gì khó. Bởi vì cô chính là tiểu công chúa nhà họ Nam Cung, một trong bốn gia tộc lớn của nước Z.
Mãi cho đến lúc Giang lão thái thái cho bà nhìn báo chí, bà mới biết Chung Thiên Thiên vậy mà bị bắt vào cục cảnh sát!
Càng làm cho bà không tưởng tượng được, thậm chí là không muốn tin tưởng chính là, năm đó sau khi Chung Noãn Noãn bị lừa bán, vậy mà được công tước Y Đốn nhận nuôi. Lúc trước nói cái gì mà vùng núi xa xôi đều là lừa bọn họ. Tiện nhân này, hiện tại vậy mà là con gái của công tước Y Đốn!
Thân phận cao quý như vậy, vậy mà lúc về đến nhà cô ta lại không nói, khẳng định là ghét bỏ những thân thích nghèo như bọn họ.
Quả nhiên là tiện!
Người phụ nữ như vậy, may là lúc trước chiếm di sản của mẹ cô ta, bằng không người mẹ kế như bà sao có thể có phần?
Giờ phút này, sau khi biết thân phận của Chung Noãn Noãn, Giang Xu Uyển cùng Chung Thiên Thiên đều đổ tất cả lỗi lầm lên trên người Noãn Noãn.
Nếu từ lúc bắt đầu Noãn Noãn liền nói rõ thân phận con gái công tước Y Đốn, kia bọn họ là bị bệnh tâm thần mới có thể khó xử cô ta?
Nếu không làm khó cô ta, vậy bọn họ cũng không đi đến cục diện thảm đạm như ngày hôm nay.
Sở hữu tất cả đều là Chung Noãn Noãn sai.
Thủ đô, bán đảo sơn trang tránh nóng.
Nơi này là nơi nhà họ Cố, cũng là nơi ở của Nam Cung Cần nhà họ Nam Cung.
Chỉ là nhà họ Cố ở chân núi, mà nhà họ Nam Cung ở đỉnh núi.
Cố Minh Triết lái xe đi vào đỉnh núi, nơi này chỉ có một chỗ đi vào, nhưng lại bị cửa sắt phục cổ vây quanh.
Cố Minh Triết đem xe dừng ở mặt cỏ cho dù là mùa đông nhưng vẫn xanh biếc kia, ấn vang lên chuông cửa.
Chỉ chốc lát sau, phía trên màn hình chuông cửa xuất hiện bộ dáng của một người đàn ông có vẻ là quản gia.
"Nơi này là nhà Nam Cung, xin hỏi có chuyện gì?"
"Xin chào, tôi là người nhà họ Cố ở thủ đô. Tôi biết nhà họ Nam Cung các người vẫn luôn tìm kiếm tiểu thư Nam Cung Ngọc bị thất lạc năm đó, hiện tại tôi đã có tin tức của bà ấy. Nếu có phương tiện, tôi muốn gặp chủ tịch Nam Cung hoặc tam thiếu, tứ thiếu, có thể chứ?"
Nhưng mà Cố Minh Triết nói xong, đối phương lại không thèm liếc mắt anh một cái, giống như anh tới chỉ là để đẩy mạnh tiêu thụ vậy.
Thật lâu sau, đối phương mới nói: "Nhà họ Cố? Nhà họ Cố nào?"
"Tập đoàn Cố thị ở thủ đô, ba tôi gọi Cố Trung Thành."
"Không nghe nói qua."
"Cố công tử, nếu cậu cũng là người có uy tín danh dự, tôi hy vọng cậu không cần lại nói như vậy. Có thể cậu không biết đối với nhà họ Nam Cung, tiểu thư nhà chúng tôi có ý nghĩa như thế nào, làm một quản gia, tôi có thể thực phụ trách nhiệm nói cho cậu, nếu cậu nói lời vừa rồi cho tiên sinh nhà tôi nghe, tiên sinh nhà tôi nhất định sẽ làm nhà họ Cố bị xóa tên ở trong cái thủ đô này."
Dứt lời, người nọ liền đóng video lại.
Cố Minh Triết có chút ngốc, nhưng mà thái độ của đối phương càng cứng rắn, càng có thể nói rõ địa vị của Nam Cung Ngọc trong lòng bọn họ.
Thực mau, Cố Minh Triết lại ấn vang lên chuông cửa.
Sau khi quản gia nhìn thấy vẫn là anh, đàn chuẩn bị tắt video, Cố Minh Triết liền mở miệng: "Tôi kết hôn cùng con gái Nam Cung Ngọc."
Quản gia: "?"