"Chương 869:"
Chương 869:
Nói thật, nổ mạnh như thế, vẫn là dưới tình huống ngã từ tầng 57 xuống, anh chỉ bị chút vết thương ngoài da như vậy đã rất tốt!
"Thế nhưng mà năng lực hồi phục của anh không phải tốt hơn so với người bình thường sao? Đến bây giờ anh còn có miệng vết thương đang chảy máu, có thể nghĩ tình huống lúc đó hỏng bét như thế nào."
Chung Noãn Noãn đều sắp đau lòng muốn chết.
Hai ngày không gặp, còn có nhiều vết thương như vậy, thật buồn bực!
Xích Dương: "..."
Hóa ra cô vợ nhỏ không phải ghét bỏ anh, mà là đau lòng anh!
Sự phiền muộn trong lòng Xích Dương lập tức liền khôi phục quang minh. Xoay người liền đặt cô gái nhỏ ở dưới thân, trực tiếp hôn lên.
Noãn Noãn bị nồng đậm hơi thở mà cô thích bao vây lấy, cả trái tim đều nhộn nhạo. Thế nhưng mà nghĩ đến những vết thường bị cô làm chảy máu vừa rồi, cũng không dám ra tay.
Chỉ có thể dùng tay gắt gao chống đỡ lấy lồng ngực của anh nói: "Anh Xích Dương, không muốn, anh còn có vết thương đâu."
Xích Dương không quan tâm, tiếp tục hôn: "Hiện tại biết anh có vết thương, cô gái vừa rồi chân đạp trần nhà, vùi đầu vào cổ anh, muốn dùng lực từ phía trên trần nhà lao xuống áp vào trong thân thể anh cũng không biết là ai?"
Chung Noãn Noãn: "..."
Khẳng định không phải cô.
Khóc chít chít!
"Người ta là thục nữ.." Noãn Noãn yếu ớt cãi lại.
Xích Dương không nhịn được cười nhẹ lên tiếng: "Đúng đúng đúng, Noãn Noãn nhà chúng ta chính là một thục nữ!"
Thục nữ đến mức dưới lầu cho rằng bọn họ hơn nửa đêm sửa phòng.
"Anh chê cười em.."
Thanh âm của Noãn Noãn cực kỳ mềm nhẹ, giống như một con mèo nhỏ cho dù thanh âm nặng một chút đều sẽ bị hoảng sợ, chọc đến toàn bộ thân thể Xích Dương giống như có sâu chui ra chui vào, hận không thể tách cô ra nhập vào bụng.
"Anh sao có thể chê cười em được? Em chính là cô gái mà đời này anh yêu nhất!" Thanh âm vừa dứt, Chung Noãn Noãn liền cảm thấy thân thể bị giở trò.
Lại lần nữa chống đỡ ngực đang hạ xuống của Xích Dương, Noãn Noãn lo lắng mà hỏi thăm: "Có thể lại làm miệng vết thương của anh bị nứt ra nữa hay không?"
Nhìn sự lo lắng trong mắt Noãn Noãn, trong mắt Xích Dương đều là ý cười: "Yên tâm, chỉ cần em không động liền sẽ không vỡ ra."
"A, được." Noãn Noãn ngoan ngoãn gật đầu, sau đó liền thật sự không động.
Cảm nhận được thân thể mềm mại hương thơm bị anh ngăn chặn, cho dù cô chỉ nằm ở đây không động, Xích Dương cũng bị trêu chọc đến không được.
Thật vất vả cô vợ nhỏ ngoan, Xích Dương rốt cục nhẹ nhàng vui vẻ lâm ly cảm nhận được sự tốt đẹp khi cô vợ nhỏ tĩnh như xử nữ.
Sau khi xong việc, Xích Dương cẩn thận lau khô vết mồ hôi trên người Noãn Noãn, hài lòng kéo cô vào trong ngực ôm thật chặt.
Về sau vì sợ làm đau anh Xích Dương cho nên Noãn Noãn vẫn luôn dịu dàng như nước. Lúc này, cô liền lẳng lặng tựa đầu ở lồng ngực của anh, nghe nhịp tim trong lồng ngực anh, yên tĩnh lại hạnh phúc.
"Noãn Noãn, ngày mai em phải đi, rời đi anh một tháng. Em sẽ nhớ anh sao?"
Noãn Noãn dùng sức gật đầu, "Mỗi ngày em đều sẽ rất nhớ anh."
"Anh cũng vậy."
"Anh Xích Dương, anh yên tâm đi, trí nhớ của em khẳng định tốt hơn so với những người khác, nếu như em có ngày nghỉ, liền trở lại xem anh."
Xích Dương cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên cái trán của Noãn Noãn.
"Ừ, anh có ngày nghỉ, cũng sẽ từ thành phố Giang đến gặp em."
"Không cần, anh bận rộn mệt mỏi như vậy, không cần chạy xa như vậy. Chờ em tham gia thi đua từ nước R trở về, vừa lúc là ba mươi tết, đến lúc đó anh cũng không sai biệt lắm được nghỉ, lúc đó anh lại trở lại thủ đô ăn tết cùng ông nội. Em cũng tới."
Ánh mắt Xích Dương sáng lên: "Thật?"
"Vâng." Noãn Noãn gật đầu.
"Nước Y không thịnh hành tết âm lịch, về phần bên phía nhà họ Chung, cũng đã không phải nhà của em."