"Chương 909:"
Chương 909:
"Cho chú năm phút, chú để cô ta quỳ trên mặt đất cầu xin cháu."
"Vâng. Cảm ơn chú hai."
"Noãn Noãn, có còn xem chú là người một nhà hay không?"
Chung Noãn Noãn mỉm cười: "Vậy cứ như vậy, cháu tắt máy."
"Được. Nếu là có chuyện gì nhớ rõ tìm chú hai."
"Sau khi xảy ra loại chuyện này, hẳn là sẽ không lại có chuyện gì. Chú hai, cháu tắt máy."
"Được."
Chung Noãn Noãn tắt điện thoại, cười híp mắt nhìn về phía Ngô Nguyệt Văn đã có chút ngây ngốc, giơ điện thoại trong tay lên nói: "Năm phút, cô có tin lời cô mới vừa nói liền sẽ trở thành sự thật hay không? Chẳng qua người quỳ là cô!"
Ngô Nguyệt Văn: "!"
Hoàng Viên Viện: "!"
Các bạn học: "!"
Chung Noãn Noãn cũng mặc kệ Ngô Nguyệt Văn sẽ thế nào, tiếp tục tranh thủ quyền lợi cho bản thân nói: "Lão sư, vừa rồi em đọc thế nào? 500 trang này đối với em mà nói cũng không phải việc khó, cho nên em hi vọng lão sư có thế để cho em ra ngoài. Em thật sự có chuyện cần làm. Em đảm bảo sẽ không kéo chân sau, cũng bảo đảm có thể tới tham gia mỗi một lần thi đấu vòng loại, thế nào?"
Sau khi người phụ trách tổ tập huấn nghe được Chung Noãn Noãn đọc thuộc lòng, đôi mắt đều sáng lên. Đi đến trước mặt cô tùy tiện lật ra một tờ đằng sau, sau đó nói: "Tôi cho em năm phút, nếu em có thể học được đề mục này, tôi sẽ dành sự ưu tiên cho em."
"Không cần đến 5 phút."
Dứt lời, Chung Noãn Noãn liền nhanh chóng nhìn qua.
Tốc độ nhìn của cô cực nhanh, gần như là liếc mắt một cái, liền đọc xong một hàng.
Lão sư tổ tập huấn ở một bên nhìn đều muốn đau dạ dày. Muốn nói để cô xem thật kỹ.
Nhìn như vậy, chữ đều không thấy rõ lắm đi?
Dù sao cũng là tiếng Anh!
Dưới tình huốn đề mục khó, vẫn là ngôn ngữ nước khác, đây là sự khảo nghiệm lớn nhất đối với các học sinh.
Nhưng điều này đối với người 3 tuổi liền sống ở nước ngoài như Chung Noãn Noãn tới nói, không có một chút khó khăn.
Rất nhiều thứ cô đã biết lúc nhớ nội dung học của trung học phổ thông, hiện tại gần như là xem một chút, thấy rõ đề là ok.
Người phụ trách tổ tập huấn cũng thử dùng tốc độ giống Chung Noãn Noãn để xem, nhưng mà lại phát hiện, sau khi tăng tốc độ nhìn lên lại vẫn không nhanh bằng Chung Noãn Noãn.
Vị lão sư này không biết là, Chung Noãn Noãn không chỉ có bản lĩnh đã gặp qua là không quên được, lúc nhìn đề cô còn chuyên môn mở dị năng ra.
Một khi mở dị năng ra, chẳng những có thể thấu thị, còn có thể tăng tốc độ lên.
Cho nên vẫn chưa tới 3 phút, Chung Noãn Noãn liền xem hết một đề mục gồm 65 đề.
Mà lúc này đây, người phụ trách tổ tập huấn mới xem xong một phần ba đề, đừng nói học.
Chung Noãn Noãn ngẩng đầu, nhìn thoáng qua lão sư đang nghiêm túc nhìn đề, đang muốn nói chuyện, điện thoại của Ngô Nguyệt Văn liền vang lên.
Chung Noãn Noãn cũng gấp biển đề lại, vô cùng hứng thú nhìn về phía Ngô Nguyệt Văn, nghe xem cô sẽ nói cái gì.
Ngô Nguyệt Văn nhìn màn hình điện thoại, lại là ông nội gọi tới, trong lòng "Lộp bộp" một tiếng.
Ông nội là người cầm lái trong nhà, dưới ông nội có 5 người con trai như ba cô, bây giờ đang cạnh tranh quyền cầm lái của gia tộc.
Cô làm học bá, vô cùng được ông nội coi trọng. Nhưng dưới tình huống bình thường ông nội là sẽ không gọi điện thoại cho cô.
Lại nhìn bộ dáng xem kịch vui của Chung Noãn Noãn, sắc mặt Ngô Nguyệt Văn "Bá" một chút, không còn chút máu.
Nhận điện thoại, cô cảm giác tay cô đều đang phát run.
"Alo, ông nội.."
"Tôi không có đứa cháu gái như cô, cô cũng không cần gọi tôi là ông nội! Cô đúng là không làm được việc gì đàng hoàng! Cô đến cùng là đắc tội người nào? Mau quỳ xuống xin lỗi bạn học nữ kia! Nếu là cô không quỳ xuống xin lỗi, từ nay về sau cô cùng ba cô cũng đừng nói bản thân là người nhà họ Ngô!"