"Chương 920:"
Chương 920:
"Các người có thể nói với bác sĩ một chút, làm tôi vào xem ông nội Nam Cung được không?"
Mấy người đàn ông nhà họ Nam Cung lấy lại tinh thần: "Đương nhiên, đương nhiên!"
Đối mặt tiểu công chúa chân chính nhà bọn họ, một thân nô tính của mấy người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất nhà họ Nam Cung liền ra tới.
Cho dù là ba cậu ngoại ở bên ngoài vô cùng hô mưa gọi gió, giờ phút này cũng là cúi đầu khom lưng với vị tiểu công chúa này.
Nam Cung Thuật lập tức để phó viện trưởng đi vào tìm viện trưởng đang mổ chính, nói là cháu gái nhà bọn họ phải vào tham dự phẫu thuật.
Viện trưởng vốn là chuyên gia não khoa, cho nên lần phẫu thuật này từ viện trưởng tự mình mổ chính.
Giờ phút này viện trưởng đã đứng ròng rã 7 tiếng sớm đã đầy đầu mồ hôi.
Mặc dù ông đã cứu được tính mạng của lão thủ trưởng, nhưng mà lần phẫu thuật này lại càng ngày càng không thể lạc quan.
Đừng nói để lão thủ trưởng co quắp ngồi xe lăn, nếu là vẫn không có biện pháp dọn dẹp động mạch bị tắc, lão thủ trưởng có thể sẽ biến thành người thực vật, vĩnh viễn phải dựa vào máy hô hấp mà sinh hoạt.
Cái này có khác gì đã chết.
Vốn dĩ phó viện trưởng hoàn toàn không đồng ý cách làm của người nhà họ Nam Cung, bất đắc dĩ người nhà này một người chức quan lớn hơn một người, một người còn có thế lực hơn một người, cho nên phó viện trưởng chỉ có thể đi vào tìm viện trưởng xin chỉ thị.
Còn tưởng rằng bản thân sẽ bị mắng máu chó xối đầu, thế nhưng mà khi viện trưởng nghe được thân phận người này là cháu gái nhà họ Nam Cung, cháu gái mà Nam Cung lão thủ trưởng vừa nhận, ánh mắt lại là sáng lên.
"Mau, làm cô bé đó mau chóng tiến đến! Tốc độ nhanh nhất!"
Phó viện trưởng khẽ giật mình, lúc này mới phản ứng kịp, cô bé này hẳn chính là vị cháu gái mà hôm qua lão thủ trưởng khoe khoang trước mặt bọn họ, nhanh chóng dùng tốc độ nhanh nhất ra ngoài, sau đó mang Chung Noãn Noãn đi tiêu độc, rất nhanh tiến vào phòng bệnh.
"Chung tiểu thư, chào ngài, hiện tại bệnh tình của lão thủ trưởng không thể lạc quan. Mặc dù máu đã ngừng lại, động mạch cỡ lớn bị tắc cũng đã xử lý, thế nhưng mà ngài nhìn, còn có nhiều động mạch cỡ nhỏ bị tắc như vậy, ngài có biện pháp nào giống xử lý cơ tim tắc nghẽn cấp tính như thế, rửa sạch máu đọng trong các động mạch nhỏ này giúp chúng tôi không?"
Sợ Chung Noãn Noãn không dám ra tay, viện trưởng nói tiếp: "Chúng tôi đã mở một cái lỗ nơi xương sọ của lão thủ trưởng, nếu như cần, tôi còn có thể lại mở một cái. Nhưng nếu là không thể rửa sạch động mạch bị tắc trong đầu lão thủ trưởng, chỉ sợ quãng đời còn lại của lão thủ trưởng cũng chỉ có thể dựa vào máy hô hấp mà sinh tồn."
Viện trưởng nhìn thấy Chung Noãn Noãn, lập tức nói ra tình huống của Nam Cung Nhân Nghĩa một cách rất kỹ càng, thậm chí còn để cho người ta lấy ra ảnh chụp não bộ, đồng thời còn chuẩn bị cả 4D.
Nhưng mà Chung Noãn Noãn căn bản là không cần nhìn những ảnh chụp đó.
Đối với cô mà nói, cho dù hình ảnh chính xác đến đâu cũng so ra kém cô tận mắt nhìn thấy.
Não bộ của Nam Cung Nhân Nghĩa xác thực còn có động mạch nhỏ bị tắc, hơn nữa còn có mấy cái, nhưng mà đối với cô mà nói lại đều không phải việc khó gì.
Trước mắt chỉ cần không phải tật bệnh cắm rễ tại trong máu liên quan tới tế bào, cô đều có thể nghĩ biện pháp trị liệu. Dù là không thể lập tức chữa khỏi, cũng có thể kéo dài một đoạn thời gian rất dài.
Mà chứng bệnh tắc máu não của Nam Cung Nhân Nghĩa rất giống với lần Xích Dương bị chảy máu não trước đó, cho nên dù là không mổ sọ, cô cũng có thể giải quyết.
Chẳng qua Chung Noãn Noãn vẫn là tượng trưng mà cầm ảnh chụp nhìn thoáng qua, sau đó nhìn thoáng qua dụng cụ.
Nơi bác sĩ không dám hạ đao, Chung Noãn Noãn lại là dám hạ.
Cho nên ngay khi viện trưởng, phó viện trưởng, cùng một đám chuyên gia não khoa còn không có lấy lại tinh thần, Chung Noãn Noãn liền rút ra một cây ngân châm siêu cấp lớn từ trong vòng tay nơi cổ tay, một châm liền đâm vào cái động bị mở ra kia.
Viện trưởng, phó viện trưởng cùng một đám chuyên gia bị dọa đến sắc mặt cũng thay đổi.