Trọng Sinh Thần Y Kiều Thê: Thủ Trưởng, Mượn Cái Hôn! ( Dịch )

Chương 932 - "Chương 933:"

"Chương 933:"
"Chương 933:"
Chương 933: Không chịu được

Chẳng lẽ Chung Thiên Thiên chạy tới thủ đô lâu như vậy, Cố Minh Triết còn không mang cô ta về nhà họ Nam Cung?

Không có khả năng!

"Chẳng qua là thuận miệng nhận cháu gái, không cần khiến cho long trọng như vậy. Còn có, tôi tới đây cũng không phải tới cứu các người. Chỉ là tôi vừa lúc có thù với đám người này mà thôi."

Bốn anh em nhà họ Nam Cung: "..."

Tại sao lại có cảm giác tiểu công chúa Noãn Noãn giống như không thích bọn họ?

Đây là vì sao?

Khóc..

Trái tim thật đau!

Bốn người em gái khống trơ mắt nhìn thái độ của em gái lạnh lùng như vậy, hốc mắt đều nhanh ẩm ướt.

Rất muốn ôm em gái khóc một trận, hiện trường nhận thân.

"Phanh!"

Lúc bốn vị anh trai còn đang rối rắm, Chung Noãn Noãn đã giơ súng lên lại nổ đầu của một người.

Người này chính là người vừa rồi bị Bà Mối kêu đi ra nhìn tình huống.

Bởi vì sát thủ bên này đã bị bốn người Noãn Noãn chém giết hầu như không còn, dưới tác dụng của thấu thị, không ai sống sót, cho nên thật vất vả gặp được một vật sống, lúc này trong lòng Chung Noãn Noãn đang vì chuyện đời trước mà bực tức, thình lình xuất hiện một người có thể giết, thế là không nói hai lời trực tiếp nổ đối phương.

"Đi."

Chung Noãn Noãn gọi ba người Selina đi về phía vị trí của Bà Mối.

Bốn anh em nhà họ Nam Cung đuổi theo sát.

Chung Noãn Noãn đi vài bước lại ngừng.

Bốn người này đi ở đằng sau cô, cô khó chịu đến hoảng.

"Tôi sẽ cứu hai đứa bé, các người liền chờ ở chỗ này đi."

"Nhưng mà.." Nam Cung Trạch còn muốn nói chuyện.

"Không có nhưng mà." Noãn Noãn mạnh mẽ mà nói với lục thiếu gia Nam Cung Trạch, người mà cô chán ghét nhất: "Tôi không thích mình bị người nghi ngờ. Đừng quên, nếu là không có tôi, đừng nói hai đứa bé, cho dù là các người cũng khó thoát vận rủi."

Nam Cung Trạch bị tiểu công chúa quát một tiếng.

Tiểu công chúa chẳng những quát anh, còn lộ ra ánh mắt ghét bỏ đối với anh.

Lòng đang rỉ máu.

Chung Noãn Noãn vừa nói dứt lời, liền nhìn thấy đối diện bốn ánh mắt giống như chó cỡ lớn trông mong nhìn về phía cô, giống như là muốn đi theo chủ nhân, thế nhưng lại sợ bị mắng, mắt thấy muốn bị bội tình bạc nghĩa, rất muốn đi theo, nhưng lại sợ làm chủ nhân chán ghét.

Dáng vẻ tuyệt vọng, bất lực, lại lộ ra vô hạn ấm ức cùng khát vọng.

Đặc biệt là Nam Cung Trạch vừa mới bị cô mắng, một người đàn ông chán ghét như vậy, giờ phút này vậy mà đầy mắt hơi nước đáng thương nhìn cô.

Mẹ nó..

Sự mạnh mẽ trước đó đâu?

Sự chán ghét trước đó đâu?

Sự diễu võ giương oai trước đó đâu?

Cái gì cũng không có, chỉ có một bộ dáng sắp bị cô mắng khóc.

Chung Noãn Noãn: "..."

Không chịu được ánh mắt của đám đàn ông này.

Thật tức giận, thật không được tự nhiên a a a a --

Nếu như anh Xích Dương ở đây, giờ phút này Noãn Noãn nhất định đã bổ nhào vào trong ngực anh Xích Dương, không cần tiếp tục đối mặt thế giới này.

Nhưng mà bây giờ anh Xích Dương không ở, cô chỉ có thể dựng lên những cái gai sắc nhọn đối với những người này.

Nhưng mà, vì sao đám người này không lấy ra khí thế mạnh mẽ của thiếu gia để chèn ép cô?

Tại sao lại không chứ?

Rốt cục, Noãn Noãn không chịu được ánh mắt đáng thương của bốn người đàn ông này. Thở phì phò xoay người rời đi.

Đi thật xa, bốn người đàn ông đều không đi theo, thế nhưng mà Chung Noãn Noãn lại có thể cảm giác được mỗi một bước đi của cô, mỗi khi rời đi bọn họ thêm một bước, ánh mắt bắn ở phía sau lưng cô gần như muốn ngưng tụ thành thực chất liền càng khốc liệt hơn một phần.

Rốt cục, Noãn cô nương không kìm được.

Xoay người, gầm thét đối với bốn người vô cùng đáng thương kia: "Còn không đi theo!"

Bốn người nghe được, không mang thù chút nào, lập tức vui vẻ ra mặt liền theo sau.

Nhìn vẻ mặt biến hóa trong nháy mắt của bọn họ, Chung Noãn Noãn rất muốn đánh bọn họ một trận!
Bình Luận (0)
Comment