Trọng Sinh Thần Y Kiều Thê: Thủ Trưởng, Mượn Cái Hôn! ( Dịch )

Chương 936 - "Chương 937: Cô"

"Chương 937: Cô"
"Chương 937: Cô"
Chương 937: Cô

Ánh lửa càng lúc càng lớn, dù là cách rất xa, không khí bên này cũng dần dần ấm áp lên.

Nhìn biện pháp thô bạo lại cực kỳ hữu hiệu này, anh em nhà họ Nam Cung: "..."

Thấy Chung Noãn Noãn đã không tiếp tục cắm châm vào vị trí trái tim của con gái, lúc này Nam Cung Kình mới hỏi: "Noãn Noãn, Linh Nhi thế nào?"

"Con bé đây là bệnh từ trong bụng mẹ mang ra, hơn nữa còn rất nghiêm trọng, chỉ là châm cứu không có cách nào hoàn toàn chữa khỏi. Muốn con bé hoàn toàn khỏi hẳn, chỉ có thể làm phẫu thuật."

"Vậy trước khi làm phẫu thuật, ngài có thể vẫn luôn làm giảm bớt ốm đau cho Tiểu Linh Nhi không?" Nam Cung Húc ở một bên dù là vừa rồi bắn nhau, cùng nổ mạnh do nhóm người Selina làm vì có thể nhanh chóng nhóm lửa, cũng hoàn toàn không bị hù dọa, từ đầu đến cuối đều bình tĩnh đến mức không giống một đứa bé, rốt cục không nhịn được mở miệng.

Chung Noãn Noãn nghiêm túc nhìn về phía Nam Cung Húc, nói thật, Nam Cung Húc bình tĩnh đến mức ngay cả Chung Noãn Noãn cũng không nhịn được vì thế mà choáng váng cùng sợ hãi thán phục.

Đứa bé này, tố chất tâm lý không chỉ có hơn xa người thường, thậm chí ngay cả sát thủ chịu qua huấn luyện, có đôi khi chỉ sợ cũng không thể bình tĩnh như vậy.

Nam Cung Húc nghênh đón ánh mắt của Chung Noãn Noãn, không có ý lùi bước chút nào, trong đôi mắt đen nhánh lóe sáng đều là chờ đợi.

Nhìn bộ dạng Nam Cung Húc rõ ràng cái miệng đều sắp bị đông cứng đến mức có chút phát xanh, lại không nói tiếng nào, Chung Noãn Noãn không nhịn được cởi xuống áo khoác của mình khoác lên người cậu bé, sau đó sờ lên đầu của cậu bé nói, "Yên tâm, trước khi Tiểu Linh Nhi hoàn toàn khôi phục sau khi làm phẫu thuật, dì nhất định sẽ nghĩ biện pháp giảm bớt sự ốm đau của con bé."

Sau khi Nam Cung Húc nghe được sự cam đoan của Chung Noãn Noãn, đột nhiên lộ ra một nụ cười thật lớn.

Mùa đông trên đảo KYC, nhiệt độ dưới âm 15 độ, nhưng mà giờ phút này ánh nắng lại là vừa lúc.

Ánh sáng mặt trời nhu hòa đánh lên khuôn mặt tươi cười non nớt của Nam Cung Húc, đẹp mắt giống như là đứa bé trong tranh tết chui ra ngoài, vô cùng đẹp mắt.

Ngay lúc Chung Noãn Noãn bị nét cười của Nam Cung Húc manh hóa, đôi mắt đều sắp choáng váng, Nam Cung Húc lại là ra ngoài ý nghĩ của Chung Noãn Noãn, duỗi ra cánh tay ngắn ngủi, trực tiếp ôm lấy Chung Noãn Noãn.

Ngoại trừ Xích Dương, Chung Noãn Noãn thật ra không thích bất luận cái ôm gì.

Thế nhưng mà Nam Cung Húc ôm một cái, Chung Noãn Noãn lại là không hiểu mà vô cùng, vô cùng, vô cùng thích.

Ngay lúc Chung Noãn Noãn kinh ngạc với sự yêu thích của mình đối với cái ôm này, Nam Cung Húc lại là nhỏ giọng nói bên tai Chung Noãn Noãn một tiếng: "Cám ơn ngài, cô."

Thân thể Chung Noãn Noãn đột nhiên cứng đờ: "!"

Mặc dù thanh âm của Nam Cung Húc nhỏ, nhóm người Selina bên kia không nghe được, thế nhưng mà bốn vị thiếu gia nhà họ Nam Cung lại là nghe được rõ ràng, cũng lập tức toàn thân run lên.

Nam Cung Húc từ trong ngực Noãn Noãn cọ ra, nhìn về phía ba cùng mấy người chú nhà mình, "Người phụ nữ tên Chung Thiên Thiên mà mấy người tìm lúc trước căn bản cũng không phải là cô con. Chị gái xinh đẹp đến không tưởng nổi này mới là cô của con. Con cùng Tiểu Linh Nhi tuyệt đối sẽ không thừa nhận Chung Thiên Thiên. Các người hoặc là thừa nhận cô ruột của con, hoặc là từ nay về sau con cùng Tiểu Linh Nhi ở tại trong nhà cô không trở về."

Mấy vị thiếu gia nhà họ Nam Cung còn chưa kịp phản ứng tại sao Tiểu Thái Dương lại biết Noãn Noãn mới là tiểu công chúa chân chính nhà họ Nam Cung, còn chưa kịp làm phản ứng, Tiểu Linh Nhi vẫn luôn nhắm chặt hai mắt, lúc này bệnh tình cũng đã được làm dịu, mở ra một đôi mắt to như nho đen, mềm nhu nhu kêu một tiếng --

"Cô.."

Thấy Chung Noãn Noãn không để ý tới mình, Tiểu Linh Nhi có chút nóng nảy, duỗi ra một con tay nhỏ mập mạp ý đồ đi kéo Chung Noãn Noãn.
Bình Luận (0)
Comment