Trọng Sinh Thần Y Kiều Thê: Thủ Trưởng, Mượn Cái Hôn! ( Dịch )

Chương 966 - "Chương 967: Bị Đánh"

"Chương 967: Bị đánh"
"Chương 967: Bị đánh"
Chương 967: Bị đánh

"Anh xác định?"

"Tôi xác định. Em gái Lãnh Tấn Bằng là một người mê trai, không có não lại bành trướng, nếu như người của các người có thể thẩm thấu bà ta, tuyệt đối có thể không cần tốn nhiều sức mà khống chế cổ phiếu của Lãnh thị. Chờ các người nắm Lãnh thị trong tay, cho dù Lãnh Tấn Bằng là tư lệnh, cũng nhất định sẽ phải tìm giúp đỡ bên ngoài. Đến lúc đó nhà họ Xích cũng sẽ trợ giúp nhà họ Lãnh. Đến lúc đó các người còn sợ không có cơ hội giao thiệp với nhà họ Xích sao?"

Người kia nghe xong, ha ha ha mà nở nụ cười.

"Tốt. Chỉ bằng tình báo này của anh, nhất định có thể vào mắt Độc Hạt. Trở thành người đứng bên cạnh Độc Hạt đã ở trong tầm tay."

Hồng bang, sân trước.

Một đám cao tầng đã tụ tập ở sân trước, lại duy chỉ thiếu Đào Quang Hách.

"Đào Quang Hách đâu?" Đào Quang Dục tức giận hỏi.

"Nhị thiếu cùng Tề tiểu thư đi ra ngoài, biết ngài tìm cậu ấy, cậu ấy nói trong vòng nửa giờ tuyệt đối sẽ trở về. Hiện tại đã qua 20 phút, nhiều nhất trong vòng 10 phút cậu ấy nhất định sẽ trở về."

"Nhị thiếu trở về! Lão đại, nhị thiếu trở về!"

Một tên tiểu lâu la đột nhiên xông tới bẩm báo. Đào Quang Dục nghe xong, tức giận quát: "Làm nó nhanh chóng cút vào cho tôi!"

Tiếng nói vừa dứt, Đào Quang Hách mang theo vợ chưa cưới là Tề Tiểu Điềm đang cầm bao lớn bao nhỏ đồ vật trong tay tiến đến.

Tề Tiểu Điềm là người mẫu trẻ nổi danh, dáng dấp vẫn là tương đối có thể. Vì theo đuổi cô, Đào Quang Hách dốc không ít vốn liếng.

"Anh cả, anh sao vậy? Em cùng Tiểu Điềm đều chuẩn bị ở bên ngoài ăn cơm, kết quả bị anh gọi trở về."

Mặc dù Đào Quang Hách chỉ là em trai bang chủ Hồng bang, nhưng mà ba mẹ bọn họ đều mất khi bọn họ còn nhỏ, anh trai nuôi anh lớn lên giống như một người ba, có thể nói là tương đối thương anh, chưa từng nổi giận trách móc nặng nề với anh.

Nhưng mà hôm nay, sau khi thanh âm của Đào Quang Hách vừa dứt, Đào Quang Dục lại là một cái bàn tay đánh lên mặt anh, trực tiếp đạp Đào Quang Hách làm anh lảo đảo một cái, cuối cùng trọng tâm không ổn, trực tiếp ngã xuống trên mặt đất.

"Anh, anh đánh em làm gì? Anh có biết hôm nay em kiếm cho Hồng bang bao nhiêu tiền hay không?"

Nhìn bộ dáng đạp phải bom còn vô cùng vui vẻ của Đào Quang Hách, Đào Quang Dục liền tức giận đến muốn nôn ra máu.

"Không phải liền là 1000 vạn sao?"

Đào Quang Hách khẽ giật mình, "Tại sao anh biết?"

"Ha hả" Đào Quang Dục cười lạnh: "Tại sao tôi lại biết.. Mẹ nó cậu có biết cũng bởi vì cậu có thù với 'Một kỹ nữ nhân tài' kia, cậu đi dạy dỗ người ta, làm Hồng bang gặp phải tai họa lớn như thế nào không?"

Đào Quang Hách khẽ giật mình, "Anh, sao.. Thế nào?"

Dù sao Đào Quang Dục sẽ không tuỳ tiện nổi giận với anh.

Nhưng mà hiện tại, đối phương lại là trực tiếp gầm thét.

Đào Quang Hách cũng có chút không bình tĩnh.

"Chuyện gì? Cậu thật đứng là tên ngu ngốc, cả ngày cậu cũng chỉ biết cua gái cua đến đầu óc bị phân điền có phải hay không? Cậu có biết tên 'Một kỹ nữ nhân tài' mà hôm nay cậu làm người ta đi đánh kia là ai không? Ngay cả đối phương là ai cậu đều không điều tra rõ ràng, người ta cho cậu một ngàn vạn, cậu liền cho là bản thân kiếm lời, cậu.."

Đào Quang Dục mắng đến cuối cùng đều giận đến mức không biết nên mắng gì, một chân đạp vào ngực Đào Quang Hách, Đào Quang Hách bị đạp đến trực tiếp đạp lăn ra ngoài.

"A -- Anh cả, tại sao anh có thể đạp Quang Hách?"

Một người phụ nữ ở phía dưới kêu một tiếng, bỏ rơi bao lớn bao nhỏ đồ vật trong tay liền vọt lên, ý đồ dìu dắt Đào Quang Hách bị đạp lăn đứng lên.

Kết quả cô vừa mới ngồi xổm xuống, Đào Quang Dục không lưu tình chút nào, nâng lên một chân liền đạp lên ngực Tề Tiểu Điềm, Tề Tiểu Điềm cũng bị đạp bay.

Tề Tiểu Điềm đột nhiên bị thương nặng, cả người đều là ngây ngốc. Hét thảm một tiếng nằm rạp trên mặt đất, căn bản không dậy nổi.
Bình Luận (0)
Comment