Trọng Sinh Thần Y Kiều Thê: Thủ Trưởng, Mượn Cái Hôn! ( Dịch )

Chương 971 - "Chương 972: Tôi Sai Rồi"

"Chương 972: Tôi sai rồi"
"Chương 972: Tôi sai rồi"
Chương 972: Tôi sai rồi

Nói xong, Eden lại chuyển mặt nhìn về phía Đào Quang Hách.

"Cậu biết em trai tôi bị đánh thành hình dáng ra sao không? Mặc dù nó đã không đáng ngại, bác sĩ nói về sau cũng sẽ không ảnh hưởng nó chơi thể thao điện tử, nhưng mà thương gân động cốt một trăm ngày cậu có biết điều này tạo thành tổn thương cho nó như thế nào hay không?"

Ngay lúc Eden còn đang lấy thân phận anh trai giáo dục em trai người khác, ở phía sau, còn có một người có súng nhưng trước đó không lấy ra, đã lặng lẽ nhắm họng súng về phía Eden.

Sau đó "Phanh" một tiếng.

Toàn trường hoàn toàn tĩnh mịch.

Bởi vì đối phương còn chưa kịp nổ súng, Eden đã xoay người sang chỗ khác sau đó nổ súng.

Lại là một phát trứng giữa trán, tử vong tại chỗ.

Nhưng mà lần này, Eden không tiếp tục lưu tình.

Đám người mới chuẩn bị chờ người cầm súng kia nổ súng, sau đó liền chuẩn bị cùng nhau tiến lên, giờ phút này cũng đã mò tới vũ khí bên hông, giờ phút này cũng là "Phanh phanh phanh phanh.." bị Eden trực tiếp bắn nát đầu.

Rõ ràng Eden chỉ có một cây súng lục, nhưng mà đạn bên trong súng của anh lại giống như là mãi mãi cũng không dùng hết, một hơi giết mười mấy người, bên trong nòng súng giống như vẫn có đạn.

Mười mấy người lần lượt tử vong, những người còn lại rốt cục hoàn toàn từ bỏ lòng trả thù, nhao nhao rút lui.

Đào Quang Hách kinh dị ngồi trên mặt đất một chút xíu lui về sau, nước tiểu đều bị dọa ra.

"Các người lên a!"

* * *

"Các người là người chết sao? Làm một thành viên của Hồng bang, các người đều không muốn báo thù cho anh trai tôi sao?"

* * *

"Lên cho tôi! Lên.."

* * *

Đào Quang Hách càng gầm rú như vậy, người phía sau càng cách khá xa.

Eden đã chậm rãi đi tới bên người Đào Quang Hách, hỏi: "Cậu biết lúc em trai tôi bị cậu đánh đau như thế nào không?"

"Không.. Không.. Tôi sai rồi! Anh thả tôi đi! Tôi.. Tôi nguyện ý ngồi tù!"

"Ngồi tù? Ngồi tù mỗi ngày còn có ba bữa cơm ăn, cũng không có người đánh cậu, cậu đánh em trai tôi, còn nghĩ đến tốt đẹp như vậy?"

Giờ phút này, không chỉ Đào Quang Hách, tất cả người của Hồng bang đều cảm thấy tên cuồng em trai này quả thực chính là cái đồ biến thái!

Người ta chính là đánh em trai anh mà thôi, chính anh cũng đã nói em trai anh không có việc gì. Người ta đều nguyện ý đi ngồi tù, anh còn giết nhiều người như vậy, còn nói người ta nghĩ quá tốt đẹp?

Quả thực..

Những câu mmp trong lòng quả thực không có cách nào nói lên.

"Đến, tôi cũng làm cho cậu nếm thử sự đau khổ của em trai tôi một chút."

Dứt lời, "Phanh" một tiếng trực tiếp một chân giẫm lên đùi Đào Quang Hách, phát ra tiếng vang "Răng rắc" vô cùng trầm.

"..."

Đào Quang Hách phát ra tiếng kêu thảm khàn cả giọng như giết heo.

Người khác có lẽ không biết, thế nhưng mà bản thân Đào Quang Hách biết, chỉ là một chân, xương chân của anh liền đã hoàn toàn nát.

Nâng chân lên, lại là một chân đạp xuống, xương đùi tiếp tục phát ra thanh âm vỡ vụn.

Đào Quang Hách ngã trên mặt đất, muốn khúc đầu gối, thế nhưng mà tất cả mọi người kinh dị phát hiện, chân của anh cùng thân thể anh căn bản cũng không ở trên một mặt song song.

"Phanh!"

"Phanh!"

Lại là hai chân, lần này là trực tiếp giẫm lên tay Đào Quang Hách.

Chờ đến lúc Eden nâng chân lên tiếng, tay Đào Quang Hách đã biến thành một cái bánh mì.

Nhị thiếu nhà họ Đào nổi danh Thanh thị ngày xưa, ngày bình thường luôn luôn cao cao tại thượng, hôm nay lại bởi vì đánh nhầm một người, rơi vào kết cục cửa nát nhà tan, cuối cùng hố chết chính mình.

Tất cả mọi người không nhịn được mà cảm thán.

"Phanh."

Chờ đối phương trải nghiệm đủ loại cảm giác này, Eden mới cho Đào Quang Hách một phát súng, kết thúc tính mạng của anh ta.

Loại người này, cho dù là chết, Eden cũng cảm thấy hoàn toàn không triệt tiêu được vết thương trên người em trai anh.
Bình Luận (0)
Comment