Trọng Sinh Thành Em Kế Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 17

Họ không nói nhiều, tất cả mọi người tối nay đều rất mệt mỏi bọn Ngôn Dục đánh tang thi một ngày cũng rất mệt. Nói xong những chuyện này Tô Bắc Khương liền đóng lều trại lưu lại chút không gian cho Lý Thục Lan cùng Tề Chấn bọn họ thương lượng. Tô Bắc Khương không chú ý sau khi cô ngủ Ngôn Dục lặng lẽ mở mắt ra. Đợi đến khi Tô Bắc Khương tỉnh lại thì trời đã sáng, Ngôn Dục và Ngôn Trạch Vũ bên cạnh đã rời giường cô mặc quần áo xong thì mở cửa một trận gió lạnh thổi vào, thời tiết này đâu giống như trời tháng tám trời sáng nhưng không có mặt trời cứ cảm thấy sương mù u ám bây giờ cô ấy mới nhìn thấy rõ căn phòng này thực sự lớn nhưng cũng thực sự trống rỗng. Trên mặt đất rác bị vứt lộn xộn giống như đã lâu không có người ở có rất nhiều kệ ở phía sau nhưng những thứ trên đó có lẽ đã bị cướp. Thừa dịp không có ai cô đem đồ đạc đều thu vào trong không gian rồi duỗi thắt lưng ra cửa, ra cửa liền thấy Ngôn Dục và Ngôn Trạch Vũ đứng nhìn cái gì thấy Tô Bắc Khương đi ra Ngôn Trạch Vũ phất phất tay lại. Cô giống như anh cũng khoa tay múa chân một động tác đánh răng thì đi sang một bên rửa mặt, rửa mặt sạch sẽ cô đi qua thấy dì Lý cầm mấy cái bánh mì nhỏ đang làm gì đó, một con thỏ? một con chuột? Hạo Hạo ở một bên mở to hai mắt múa tay múa chân thấy Tô Bắc Khương tới liền ngọt ngào hô một tiếng "Chị xinh đẹp"

Tô Bắc Khương sờ sờ mặt hắn " Ngoan " Ngôn Dục nhìn Tô Bắc Khương nói

"Hai người họ thương lượng quyết định cùng chúng ta đi, sau này cuối cùng cũng không cần ta nấu cơm."

"Thật sao? Thật tốt quá" Tô Bắc Khương cao hứng thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Ngôn Dục nhìn Tô Bắc Khương cao hứng như vậy cũng cười ra tiếng cô còn có thể nhớ tới chuyện tối hôm qua bị anh nhìn thấy cảm giác lỗ tai đều nóng lên vì thế cố ý nhìn trái nhìn phải hỏi "Đám người kia đâu? Sao không thấy ai hết vậy? "

"Em cho rằng bọn họ giống chúng ta sao, đương nhiên là ra ngoài tìm đồ ăn nhưng thời tiết lạnh quá nhanh anh nghi ngờ sắp có tuyết." Ngôn Trạch Vũ vỗ vỗ bả vai cô "Kiều Kiều, lấy xe ra bảo dì Lý nấu cho chúng ta một bữa ăn ngon nào." Ở đây?

"Thế nào? Không, không được? " Ngôn Trạch Vũ quay đầu nhìn khắp nơi.

"Không phải" cô chính là sợ đám người kia trở về dù sao bọn họ cũng rất nhiều người.

"Vậy chúng ta đi thôi, đi về phía trước một đoạn rồi làm bữa sáng ăn cho xong bánh mì nhỏ dì Lý này làm rất đẹp nhưng anh không muốn ăn." Nhìn chiếc xe RV đột nhiên xuất hiện trước mắt, Lý Thục Lan cùng Tề Chấn đều sợ ngây người.

"Wow, mẹ, là ma pháp! " Hạo Hạo cao hứng vây quanh xe đi loạn Ngôn Dục quay đầu nhìn một chút " Thừa dịp không có người chúng ta đi nhanh, Ngôn Trạch Vũ lái xe đi"

Lên xe Lý Thục Lan và Tề Chấn đứng ở giữa xe luống cuống tay chân trên người bọn họ quá bẩn căn bản không dám ngồi xuống. Trước tận thế cũng không dám tưởng tượng được ngồi trên xe như vậy sau tận thế lại càng không nghĩ tới hiện tại đứng ở chỗ này ngay cả tay cũng không biết đặt như thế nào. Tô Bắc Khương chỉ vào hòm đựng phía trên nói với Lý Thục Lan

"Dì Lý bên trong tủ này là chăn bông nệm, bên trái có quần áo hai người đi vào toilet phía sau tắm rửa thay quần áo rồi chuẩn bị bữa sáng, từ nay về sau là người một đội không cần khách khí như vậy nữa."

Lý Thục Lan liên tục đáp ứng "Được được được, ta ghi nhớ cám ơn cô Tô cùng với Ngôn tiên sinh"

"Gọi tên cháu là được rồi về phần anh trai bọn họ thì tùy hai người." dù sao sau này mấy ca ca không dễ hô.

"Dì Lý hẳn là có thể mặc vào quần áo này, lớn nhỏ phỏng chừng dì phải tự mình điều chỉnh một chút bởi vì lúc cháu nhận đều là tùy tiện thu, quần áo Tề Thúc ở trong một cái tủ lớn nhỏ phải tự mình thử xem Hạo Hạo quần áo nhỏ nơi này lớn nhỏ đều có thể tìm thử"

"Quần áo trẻ con lúc ấy cháu thu rất nhiều, phòng vệ sinh có đồ rửa mặt mới hai người có thể vào a" Tô Bắc Khương chỉ cho bọn họ xem để họ tự dọn dẹp.

"Ba nó, anh dẫn con đi tắm trước em rửa tay nấu cơm trước." Lý Thục Lan đẩy đẩy người đang ngơ ngẩn nhìn chằm chằm chiếc xe Tề Chấn phục hồi tinh thần "Được"

Tề Chấn mang theo Hạo Hạo tắm rửa Lý Thục Lan trước tiên rửa sạch tay mở tủ lạnh chuẩn bị bữa sáng, thấy thức ăn rực rỡ trong tủ lạnh nước mắt Lí Thục Lan trong nháy mắt liền rơi xuống. Hạo Hạo của cô sau này rốt cục có thể sống một cuộc sống không đói bụng Tô Bắc Khương bọn họ ở trong lòng cô bén rễ thật sâu cô thề từ giờ sẽ đối xử tốt với bọn họ. Tô Bắc Khương nhìn thấy Lý Thục Lan ở trong tủ lạnh lấy nguyên liệu nấu ăn thì nhắc nhở cô

"Dì Lý, buổi sáng dì nấu chút cháo kê đi, ngay bên cạnh tủ lạnh Hạo Hạo tuổi còn nhỏ mấy ngày không ăn cơm ngon hãy từ từ điều hòa dạ dày và ruột trong đó cháu nhớ rõ có sữa bột dì xem Hạo Hạo có uống hay không chờ em ấy đi ra thì cho uống một chút."

"A, được." Lý Thục Lan nhìn Tô Bắc Khương còn nhớ rõ dạ dày của Hạo Hạo liền cảm động thiếu chút nữa lại rơi lệ cô vội vàng đưa tay lau sạch. Ngôn Trạch Vũ nhìn thấy một mảnh rừng cây dường như không có ai liền dừng lại.

"Wow, thật thơm. Cuối cùng tôi đã có thể có một bữa ăn bình thường. "

Buổi sáng nên Lý Thục Lan không nấu nhiều món ăn liền nấu một nồi cháo kê, xay một nồi sữa đậu nành thêm một đĩa cá tươi chiên và xào một ít hạt lan Lý Thục Lan lau tay

"Vốn là muốn làm chút dưa muối xuống cơm nhưng dưa muối phải ướp lại chờ vài ngày cho nên liền đơn giản tùy tiện ăn một chút, buổi trưa làm chút gì ngon cho các mấy đứa."

"Không có việc gì không có việc gì, dì Lý" Ngôn Trạch Vũ phất phất tay cau mũi ngửi ngửi.

"Đây đã là bữa cơm ngon nhất mấy ngày nay của cháu." Ngôn Dục kéo Tô Bắc Khương ngồi xuống bưng một ly sữa đậu nành đưa cho cô.

"Cám ơn Nhị ca" Tô Bắc Khương cúi đầu nhìn chằm chằm sữa đậu nành trước mắt nhỏ giọng nói một câu. Tề Chấn mang theo Hạo Hạo vừa lúc cũng tắm rửa xong đi ra quần áo mặc trên người hơi có chút không thích hợp có vẻ nhìn hơi rộng một chút. Tề Chấn ôm Hạo Hạo đứng trước bàn ăn cả người không được tự nhiên nhếch miệng cười ngây ngô Tô Bắc Khương nhìn Tề Chấn như vậy sờ sờ mũi. "Ngồi xuống ăn đi, Tề thúc, dì Lý" Ngôn Trạch Vũ ngồi xuống cầm chén vừa nói chuyện với bọn Lý Thục Lan vừa ăn cháo.

"Quá ngon a "

Lý Thục Lan thấy liên liên xua tay "Không không, chúng tôi không lên bàn mấy đứa ăn xong chúng tôi lại ăn."

"Hạo Hạo, đến chỗ chị này" nghe thấy Tô Bắc Khương gọi hắn Hạo Hạo từ trên người Tề Chấn bò xuống chạy đến bên cạnh cô.

"Dạ"

"Hạo Hạo tắm rửa xong thật đáng yêu" Tô Bắc Khương sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn liền ôm lấy đặt ở trên băng ghế bên cạnh đưa tay múc cháo bưng sữa cho hắn, Lý Thục Lan vừa thấy nàng động thủ vội vàng đi tới

"Không cần, không cần Tô tiểu thư cô ăn đi, để dì chăm sóc thằng bé."

"Vậy dì cùng Tề thúc liền mau ngồi xuống ăn nha hai người đang làm gì vậy? Chúng cháu cũng không phải là chủ nhà."

"Ngồi xuống ăn." Ngôn Dục vừa nói ra Lý Thục Lan cùng Tề Chấn lập tức ngồi xuống đưa tay lấy chén cơm chiếu cố Hạo Hạo. Vừa lòng? Ngôn Dục ngồi về phía này tư thế ngồi tư thái ăn cơm nhìn liền rất quý phái cho nên lời hắn nói mới là thánh chỉ? Tô Bắc Khương nhỏ giọng lẩm bẩm, Ngôn Dục thấy cô không ngừng lẩm bẩm cũng không hiểu nói cái gì gắp một miếng cá cho cô

"Ăn cơm đi. "

"À" Tô Bắc Khương cố ý lớn tiếng đáp ứng một tiếng trên bàn ăn chỉ nghe thấy tiếng bát đũa đinh đinh đang đang mọi người xem như ăn một bữa sáng ngon lành. Hạo Hạo vuốt bụng tròn vo của mình nói với Lý Thục Lan "Mẹ, buổi trưa còn có thể ăn được đồ ăn ngon sao? "

Lý Thục Lan đang thu dọn bát đũa nghe thấy Hạo Hạo nói thì quay đầu lại ôn nhu cười cười với hắn "Ân, có thể"

Tô Bắc Khương ngồi một hồi vỗ vỗ Ngôn Dục đang uống trà "Anh, hôm qua chúng ta thu tinh hạch anh đi thử hấp thu đi xem có thể thăng lên cấp hai hay không. "

"Anh hấp thụ nó một mình? còn em thì sao?"

" Nhị ca ngươi thử trước, em muốn tính toán từ cấp một thăng lên hai đại khái cần bao nhiêu tinh hạch. Huống chi chúng ta cần tăng thực lực anh lần này có thể thuận lợi thăng cấp lần sau lại thu thập tinh hạch rồi lại cho anh Trạch Vũ là được rồi." Tô Bắc Khương nhìn Tề Chấn đang chơi đùa cùng Hạo Hạo bên ngoài xe liền nghĩ đến viên tinh hạch hình lực lượng cấp hai trong không gian, Ngôn Dục nhìn theo ánh mắt của cô "Muốn đưa viên tinh hạch kia cho chú Tề?"

Tô Bắc Khương phục hồi tinh thần gật gật đầu. "Tề thúc không phải nói chính hắn thức tỉnh lực lượng dị năng sao? giữ lại cũng là để đó hiện tại đều đã có tang thi cấp hai hiển nhiên tang thi đã bắt đầu tiến hóa em cảm thấy chúng ta cũng cần một chút thực lực tự bảo vệ đi. Gặp nguy hiểm em có thể trốn vào không gian nhưng không gian dù sao cũng có hạn chế, em không thể đưa anh vào thế nhưng bọn họ còn mang theo Hạo Hạo tinh hạch chúng ta lúc nào cũng có thể thu thập giữ lại cũng không dùng"

"Có thể anh, em cảm thấy Kiều Kiều nói rất đúng kế tiếp chúng ta còn phải đi con đường dài như vậy " Ngôn Trạch Vũ tựa vào sofa không ngừng ngáp. Bọn họ nhìn chung quanh hẳn là coi như là an toàn sau nghe họ nói như vậy Ngôn Dục đồng ý Tô Bắc Khương sau khi thanh lọc sạch sẽ tinh hạch liền đưa cho anh cùng với một ly nước suối.

"Nhị ca, có việc thì gọi chúng ta" Tô Bắc Khương nghiêm túc nhìn Ngôn Dục dù sao bọn họ còn không rõ dị năng thăng cấp sẽ phát sinh chuyện gì cho nên cô vẫn có chút khẩn trương Ngôn Dục sờ sờ đầu cô

"Không sao đâu, em cho rằng anh là ai. " anh nhìn về phía Ngôn Trạch Vũ "Cậu nhìn bọn họ thật kỹ có việc liền nhanh chóng tới gọi tôi."

Ngôn Trạch Vũ gật gật đầu "Yên tâm đi" Chờ sau khi Ngôn Dục trở về phòng Tô Bắc Khương nhìn Tề Chấn bên ngoài suy nghĩ một chút về vật nuôi trong không gian lặng lẽ nói với Ngôn Trạch Vũ

"Ngôn Trạch Vũ, muốn ăn thịt nướng sao? "

Ngôn Trạch Vũ vừa nghe lời này ánh mắt đều sáng lên liên tục gật đầu, Tô Bắc Khương ánh mắt xoay tròn một chút

"Anh ở đây xem em đi vào không gian xem đám heo con nuôi kia bắt một con đi ra, Tề thúc là đồ tể bảo hắn gϊếŧ chúng ta ăn tươi."

Mấy ngày nay Tô Bắc Khương không có vào không gian vừa tiến vào nhìn đã sợ ngây người. Ruộng rau vẫn còn xanh mướt cư nhiên không bởi vì thời gian dài không hái liền héo rũ xem ra là có thể vẫn luôn gieo trồng, cây con được trồng đã nảy mầm và lớn lên một chút đám vật nuôi kia cũng đã trưởng thành một chút, heo con tinh thần chạy tới chạy lui trong vòng. Cô đi vòng quanh không gian nhìn cá nuôi nhìn hải sản thì thấy một số cá nhỏ trong ao và vùng biển nhỏ. Cái này làm Tô Bắc Khương rất bất ngờ xem ra là có thể sinh sản nha, Tô Bắc Khương cảm thấy có thể ăn liền tránh ra khỏi không gian đang chuẩn bị nói với Ngôn Trạch Vũ, Ngôn Trạch Vũ lại không có ở đây ngược lại bên ngoài xe truyền đến tiếng nói chuyện. Cô bước xuống xe thì thấy một chiếc xe buýt không biết khi nào đã được đậu trên bãi đất trống bên cạnh, bên cạnh xe có mấy người trẻ tuổi xem ra hình như là sinh viên có hai người còn cùng Hạo Hạo bọn họ chơi đùa. Đám con trai đang nói chuyện với Ngôn Trạch Vũ nhìn thấy Tô Bắc Khương từ trên xe đi xuống ai nấy đều há to miệng, vốn mạt thế đã tới cả đám vì chạy trốn mặt đều xám xịt chật vật khi nhìn thấy Ngôn Trạch Vũ bọn họ còn có thể sạch sẽ sắc mặt hồng nhuận bọn họ có thể nghĩ ra Ngôn Trạch Vũ bọn họ khẳng định dọc theo đường đi cũng xem như không tệ hơn nữa là người rất có năng lực nhưng bọn họ không nghĩ tới đều là mạt thế còn có thể nhìn thấy cô nương xinh đẹp như vậy. Gió thổi lên mái tóc dài của Tô Bắc Khương cho dù là mặc một bộ đồ thể thao nhưng vóc người và khuôn mặt không che được ai nấy đều nhìn ngây người Ngôn Trạch Vũ nhìn phản ứng của bọn họ quay đầu lại liền thấy Tô Bắc Khương đứng bên cạnh xe.

"Kiều Kiều tỉnh rồi sao." Tô Bắc Khương gật gật đầu đi qua.

"Các người là?"

"Anh vừa hỏi, họ đến từ thành phố bên cạnh các thành phố đều đã sụp đổ nên họ đang chuẩn bị tìm một căn cứ."

"Ồ" nói đến căn cứ Tô Bắc Khương vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề bây giờ thời tiết trở nên lạnh hơn, mặc dù họ có thể sống trong xe mọi lúc nhưng cô vẫn muốn tìm một căn cứ để xem năng lực quân sự hiện tại như thế nào.

"Các người chuẩn bị đi căn cứ nào?" Tô Bắc Khương hỏi bọn họ.

Vốn là một nam sinh đang nói chuyện với Ngôn Trạch Vũ nhìn thấy Tô Bắc Khương đột nhiên hỏi bọn họ nhìn đôi mắt to lúc lóe lên của Tô Bắc Khương thiếu chút nữa lại thất thần, một người khác bên cạnh vội vàng đá anh ta. Hắn cuối cùng cũng lấy lại tinh thần" Chúng tôi nghe nói phía trước có một căn cứ tính toán đi xem."

Phía trước có một căn cứ? Tề Chấn đứng lên nói "Chính là căn cứ chúng tôi đã ở trước đó, chính là ở phía trước." Ông nhìn vào mấy người ăn mặc sạch sẽ lại nhìn vào xe của họ rồi nói "Mấy cậu có thứ gì sao? Vào căn cứ kia là phải có vật tư các ngươi nhiều người như vậy phỏng chừng phải nộp không ít đây."

"A, còn phải nộp vật tư mới có thể vào sao?" họ hoảng sợ, vật tư có nhưng không nhiều.

Thời gian nói chuyện qua một hồi lâu Tô Bắc Khương có chút lo lắng, lâu như vậy Ngôn Dục sao còn chưa đi ra. Lúc cô có chút lo lắng đang chuẩn bị trở về xem thì trên vai đặt lên một bàn tay cô quay đầu lại nhìn, Ngôn Dục đi ra cô kinh hỉ nắm lấy cánh tay anh toàn thân nhìn lên xuống một lần "Thành công sao? "

Ngôn Dục gật gật đầu, tuyệt vời! Nơi này có quá nhiều người Tô Bắc Khương ngượng ngùng nhảy nhót nhưng nụ cười vẫn chưa đứt đoạn. Ngôn Dục thấy bộ dáng cao hứng của cô cũng khiến mình bị lây nhiễm mặt mày đều trở nên ôn nhu.

"Anh" Ngôn Trạch Vũ cũng cao hứng, Ngôn Dục dị năng thăng cấp thực lực của bọn họ coi như là cao hơn một bước. Tô Bắc Khương tỉnh táo lại bắt đầu tính toán số lượng tinh hạch từ cấp một lên cấp hai nhìn xem thời tiết hẳn là còn sớm nàng quyết định đem viên tinh hạch cấp hai kia cho Tề Chấn.

"Tề thúc, chú có thể đi theo cháu một chút được không?"

Tề Chấn nghe thấy Tô Bắc Khương gọi hắn đứng dậy đáp một câu cô dẫn hắn lên xe. Thấy Tô Bắc Khương đi rồi đám người kia nhỏ giọng than thở thật vất vả mới nhìn thấy một mỹ nữ còn chưa xem đủ đã đi rồi, Ngôn Dục nghe thấy tiếng thở dài đối diện lạnh lùng nhìn bọn họ một cái rồi đi theo bước chân Tô Bắc Khương và Tề Chấn lên xe. Trên xe Tô Bắc Khương lấy ra viên tinh hạch lực lượng cấp hai màu tím đưa cho Tề Chấn. Ông nhìn viên tinh hạch này không rõ nguyên nhân a, hắn chưa từng thấy tinh hạch nên không biết đây là cái gì.

"Tinh hạch, hệ lực lượng" Tô Bắc Khương giải thích cho hắn "Cái dị năng này của chú là có thể thăng cấp"

Tề Chấn vừa nghe đến cái này liền biết rất trân quý liên tục xua tay "Không không, cho ta dùng lãng phí lắm Tô tiểu thư"

"Ai nha" Tô Bắc Khương đem tinh hạch nhét vào trong tay Tề Chấn

"Cháu nói bao nhiêu lần đừng gọi là Tô tiểu thư gọi tên là được rồi, Tề thúc người mau hấp thu đi cái này chúng cháu cũng không dùng được bọn họ không phải là hệ lực lượng."

"Nhưng mà cái này giữ lại sau này cũng có thể cho người khác dùng. Tôi, tôi cái gì cũng sẽ không dùng cái này thật lãng phí" Tề Chấn nâng viên tinh hạch này không biết nên làm cái gì bây giờ cho tốt, đúng lúc này Ngôn Dục đi lên hắn nhìn tinh hạch trong tay Tề Chấn

"Tề thúc, sau này đều là người một nhà không cần khách khí cho chú thì cứ dùng là được. "

"Chính là vậy, Tề thúc chú nhanh lên đi thăng cấp khẳng định khí lực trở nên lớn hơn ta còn chờ chú giúp một việc nếu không cháu sẽ không thể ăn vào buổi trưa." Tô Bắc Khương nói theo.

Tề Chấn nhìn viên tinh hạch này vành mắt đỏ bừng giống như sắp khóc hắn làm sao có thể không biết cái này trân quý, bọn họ chỉ là bình thủy tương phùng lại đối với bọn họ tốt như vậy. Tô Bắc Khương vừa nhìn tư thế này không được

"Tề thúc, dừng" Tề Chấn chớp chớp mắt đem nước mắt nghẹn trở về.

"Cám ơn, sau này tôi nhất định sẽ cố gắng cùng hai vị thiếu gia học công phu bảo hộ các ngài."

"Tề thúc, con đã nói rồi." Tô Bắc Khương vừa định nhắc nhở anh đừng la hét như vậy Ngôn Dục lắc đầu với cô.

"Được rồi, chú mau hấp thu đi thuận tiện đem chén nước này uống xuống." Tô Bắc Khương đưa cho Tề Chấn một ly nước.
Bình Luận (0)
Comment