Trọng Sinh Thành Em Kế Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 19

Tô Bắc Khương lười quản bọn họ theo cô thấy lòng người mạt thế không cổ xưa là một chuyện rất bình thường cô sẽ không hại người nhưng vẫn biết phòng người. Ngôn Dục là người tỉnh lại trước hắn đã sớm thăng cấp dị năng nên cũng không phải rất mệt mỏi, anh ngồi bên cạnh Tô Bắc Khương nghe cô nói đơn giản chuyện vừa rồi hừ lạnh một tiếng "Chú hề nhảy múa" Trên trời không biết khi nào tuyết đã rơi lướt qua trước mắt Tô Bắc Khương cô ngạc nhiên chỉ ra ngoài cửa sổ nói

"Nhị ca anh xem, tuyết rơi rồi" cô chạy ra trước cửa và nhìn ra ngoài, chúa ơi! Đây là tuyết rơi dày như lông ngỗng thời tiết này đã hoàn toàn không bình thường! Tô Bắc Khương từ không gian lấy ra một nhóm quần áo mùa đông nhìn vào tình hình này cũng không biết tuyết rơi sẽ kéo dài bao lâu, họ mặc áo khoác lông vũ và nhìn tuyết bên ngoài trong một thời gian ngắn đã che khuất toàn bộ con đường. Ngôn Trạch Vũ duỗi lưng rời giường nhìn tuyết lớn ngoài cửa sổ cũng kinh hãi, thấy Ngôn Trạch Vũ tỉnh lại Tô Bắc Khương chỉ chỉ quần áo trên bàn "Ngũ ca tìm một chiếc áo lông vũ mặc vào chờ dì Lý tỉnh lại cũng gọi bọn họ mặc vào tất cả những gì còn lại được sắp xếp trong tủ quần áo."

"Tuyết này không biết khi nào mới kết thúc nên chuẩn bị thêm chăn bông hoặc nệm dày hơn một chút"

"Em chuẩn bị đi ngay bây giờ?" Ngôn Trạch Vũ móc lỗ tai ra ngáp một cái.

"Hành động của tang thi tuyết nhất định sẽ chậm chạp chúng ta thừa dịp hiện tại đi là tốt nhất."

"Được, vậy hai người cẩn thận trở về sớm một chút"

"Chúng em sẽ trở về trước bữa tối"

Sau khi chào hỏi Ngôn Trạch Vũ Tô Bắc Khương và Ngôn Dục liền xuất phát, họ bước trên mặt đất với đôi giày bông phát ra một tiếng ọp ẹp đi không lâu sau liền nhìn thấy dòng sông bên cạnh "Nhị ca, qua xem một chút sao?" Ngôn Dục gật đầu.

"Hãy cẩn thận" họ dừng lại khoảng một mét bên bờ sông cẩn thận đi một vòng cũng không có phát hiện gì, cây cối trong rừng đã khô héo, những ngày này lá rụng đầy đất bờ sông cũng vắng vẻ có thể là nguyên nhân nước chết dường như không có gì đặc biệt đáng chú ý ngay khi họ chuẩn bị đứng dậy đi thì một con chuột nhỏ đi ra khỏi lá và tiến về phía dòng sông. Ai biết được con chuột vừa mới đưa móng vuốt vào liền phát ra một tiếng "chi chi" thê lương thì họ thấy hai chân trước của con chuột đã thối rữa. Con chuột lăn trên mặt đất quay lại và lao về phía họ, Ngôn Dục một đao cắm vào trên người nó đem nó nhấc lên con chuột đau đớn kêu "Ọp ẹp" móng vuốt sắc bén không ngừng duỗi về phía trước một hồi lâu mới tắt thở. Ngôn Dục đem con chuột đã chết đặt ở trước mắt cẩn thận nhìn thoáng qua.

"Chất lượng nước đã thay đổi, không thể uống." Đây là tang thi hóa phải không? Tô Bắc Khương cũng nhìn thoáng qua, con chuột này nhìn không có gì khác biệt chính là móng vuốt nát ánh mắt thay đổi.

"Xem ra nước bây giờ cũng bị ô nhiễm, trận tuyết này cũng không biết có phải cả thế giới đều rơi hay không, chiếu theo như vậy xem ra không bao lâu nữa thủy hệ dị năng nhất định sẽ rất tốt.

"Kiều Kiều, thủy hệ dị năng của em có thể tiêu trừ tác dụng phụ của tinh hạch nếu chúng ta vào căn cứ không có biện pháp giấu diếm thì chúng ta liền không đi." Ngôn Dục nhớ tới dị năng của Tô Bắc Khương rất đau đầu.

"Không sao đâu Nhị ca, em có thể bảo em thả ra nước không mang theo hiệu quả thanh lọc chỉ là nước bình thường." Tô Bắc Khương giải thích.

"Vậy thì tốt rồi, chúng ta tiếp tục đi thôi" Ngôn Dục kéo Tô Bắc Khương tiếp tục đi sâu vào trong rừng cây.

Nguyên nhân tuyết rơi nên tang thi hành động bị hạn chế, chờ tang thi đi tới trước mặt bọn họ vẫn lảo đảo giống như ấn chậm phóng. Tô Bắc Khương nhấc tay mở to hai mắt buộc mình nhìn thẳng vào con tang thi đẫm máu này giơ tay lên một đao đâm vào đầu chúng, sau khi thu mấy tinh hạch bọn họ tiếp tục tìm kiếm tang thi đơn độc chung quanh thu thập khoảng thời gian đột nhiên Tô Bắc Khương giống như nghe thấy một tiếng "gào khóc" non nớt. Cô giữ chặt quần áo Ngôn Dục

"Nhị ca, hình như em nghe thấy âm thanh gì đó.""Âm thanh gì?"

"Em không biết, rất nhẹ nhưng em quả thật nghe thấy hình như là tiếng chó sủa" Tô Bắc Khương nghiêng lỗ tai lại cẩn thận lắng nghe một chút.

"Ngao ô" lúc này ngay cả Ngôn Dục cũng nghe thấy, bọn họ nhẹ nhàng bước chân từng chút một đi về phía nơi âm thanh phát ra. Thanh âm là từ một đống cỏ thật sâu bên trong phát ra, Ngôn Dục dùng đao cẩn thận vén mặt cỏ ra vung đao từng chút từng chút cắt cỏ xuống đợi đến khi thả cỏ xuống Tô Bắc Khương nhìn thấy một con vật, đây là hổ hay sói?

"Đây là hổ" Ngôn Dục chỉ nhìn thoáng qua liền nhận ra.

"Tại sao nơi này lại có hổ?"

Ngôn Dục nhìn xung quanh "Nơi này trước kia hẳn là một lâm viên con hổ này rất có thể là từ nơi khác chạy tới, ngẫm lại kỳ thật chúng ta đã từ trong thành đi ra thật lâu mà một mực trên đường nhỏ căn bản không biết đây là đi tới đâu."

"Thế nhưng sao lại là màu trắng? chẳng lẽ nó cũng biến dị? " Tô Bắc Khương cúi đầu nhìn con hổ nhỏ này, nó rất nhỏ hình như mới vừa mới đầy tháng. Phụ nữ đối mặt với những thứ đáng yêu luôn không có sức đề kháng.

"Nhị ca, em có thể nuôi nó được không?" Tô Bắc Khương đáng thương nhìn Ngôn Dục. Ngôn Dục suy nghĩ, ngồi xổm xuống sờ sờ trên mặt đất giơ tay lên nhìn một chút.

"Trước tiên ôm lên đi, nó rõ ràng vừa đầy tháng không có khả năng tự mình chạy tới rất có thể là hổ mẹ đặt nó ở nơi này."

"A, vậy chúng ta không phải là không thể nuôi sao" Tô Bắc Khương có chút uể oải.

"Không phải, em ôm đi chúng ta tìm kiếm xung quanh thứ, hổ mẹ có thể bị thương ở gần đây anh ngửi thấy mùi máu tươi trên mặt đất." Nghe Ngôn Dục nói như vậy Tô Bắc Khương lấy ra một cái thảm trẻ em ôm con hổ nhỏ vào trong ngực mà đi theo Ngôn Dục về phía trước, đại khái cách vị trí con hổ nhỏ này khoảng mười thước một thi thể động vật màu trắng toàn thân đầy máu nằm bất động. Bọn họ đi qua xem hẳn là mẹ của con hổ nhỏ này, khoảng cách này hẳn là cảm thấy mình sống không lâu liền đem nó đặt ở đó lúc chết đầu vẫn là hướng về phía tiểu hổ. Ngôn Dục đưa tay sờ sờ thân thể con hổ một chút "Vừa mới chết không bao lâu."

Tô Bắc Khương nhẹ nhàng vuốt ve đầu tiểu lão hổ một chút "Không sao, sau này tỷ tỷ nuôi ngươi nha."

"Anh nói chúng ta đặt tên cho nó là gì? bây giờ?"

"Tiểu bạch"

"Không được không được, anh cũng quá có lệ rồi tiểu bạch cái gì chứ hãy để em xem đó là một chứ hổ đực hay cái rồi hãy đặt tên." Tô Bắc Khương lật bụng con hổ nhỏ, đó là một cậu bé nha!

"Vậy gọi là Kỳ Lân đi, cái tên này khí phách biết bao." Tô Bắc Khương rất hài lòng với cái tên này cô nhẹ nhàng nói với tiểu hổ

"Tiểu bảo bối, tên sau này của em gọi là Kỳ Lân nha." Tiểu lão hổ giống như nghe thấy, hướng về phía Tô Bắc Khương "ngao" một tiếng.

"Wow, Nhị ca nó đang chào lại em đó " Tô Bắc Khương cực kỳ hưng phấn, Ngôn Dục thấy thời tiết càng ngày càng lạnh, tuyết càng rơi càng lớn không thích hợp đi vào trong anh liền ôm lấy bả vai Tô Bắc Khương trở về.

"Anh không tìm tang thi sao?"

Ngôn Dục lắc đầu "Không tìm, tìm nửa ngày như vậy cũng không có mấy người xem ra là nguyên nhân tuyết rơi nơi này hẳn là không có, tối nay chúng ta sẽ dựng lều ở đây cả đêm tranh thủ ngày mai chạy tới căn cứ."

"À à, được rồi" ôm tiểu hổ trong lòng Tô Bắc Khương cũng không chú ý tay ôm trên vai. Ngôn Trạch Vũ mắt thấy tuyết càng lúc càng lớn sốt ruột nhìn vào rừng cây trước cửa. "Sao hai người họ vẫn chưa về."

Tề Chấn đã tìm qua lại mấy lần tuyết rơi quá lớn hắn cũng không dám đi sâu vào trong, đang lúc mọi người đã nhanh chóng chờ đợi không kịp chuẩn bị xuống xe cùng nhau đi tìm thì trong tuyết xuất hiện bóng dáng hai người, cuối cùng cũng trở về

"Dì Lý, nấu bữa tối đi có vẻ như không còn sớm nữa."

"Được" thấy bọn Tô Bắc Khương an toàn trở về Lý Thục Lan mới xem như yên lòng đứng dậy nấu cơm tối. Ngôn Trạch Vũ nghênh đón thấy Tô Bắc Khương ôm cái gì đó duỗi đầu nhìn kết quả là không thấy gì cả.

"Cái gì gạc tơi, hai người phát hiện cái gì?"

"Lên xe rồi nói sau, dưới xe quá lạnh." Tô Bắc Khương một cước lên xe vẫn là trong xe ấm áp nha, cô mở tấm chăn nhỏ trong vòng tay của mình và đưa cho họ những thứ trong tay của mình.

"Wow, đó là gì thế? một con thú hoang dã? "ba khuôn mặt bày ra trước mặt vẻ mặt cầu tri.

"Không phải, là hổ, tiểu hổ vừa đầy tháng."

"A, cái chỗ này làm sao có hổ cái này quá nhỏ đi."

"Đều nói vừa đầy tháng mà, em đã đặt tên cho nó, gọi là Kỳ Lân." Tô Bắc Khương lấy ra một cái tổ nhỏ đem tiểu hổ bỏ vào Hạo Hạo nhìn tiểu hổ nhung muốn đưa lên tay sờ nhưng có chút không dám.

"Không có việc gì, Hạo Hạo có thể sờ nó vẫn còn rất nhỏ, chúng ta coi như nuôi nó từ nhỏ đến lớn khi chúng ta vào căn cứ có người hỏi thì nói đây là một con Alaska, nói là hổ sợ gây ra rắc rối không cần thiết." Cô nhìn con hổ nhỏ và quyết định đặt nó vào không gian khi cô đến căn cứ. Hạo Hạo nhẹ nhàng sờ sờ bộ lông của nó cao hứng nhảy nhót. Tô Bắc Khương nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nói "Chờ nó tỉnh giấc em chơi với nó có được không?"

"Được ạ tỷ tỷ." giọng nói trẻ con thật là đáng yêu.

Trong xe bật hệ thống sưởi tất cả mọi người cởϊ áσ lông vũ nặng nề ngồi ở bàn ăn tối, Lý Thục Lan buổi tối hấp vài con cua làm một con cá kho, xào một cái rau bina và nấu một súp trứng bắp cải tím. Mọi người ăn cơm xong tiểu hổ cũng tỉnh, Tô Bắc Khương dùng nước suối đun sôi cho nó ngâm một ít sữa sau khi uống xong tinh thần tốt hơn nhiều, còn có thể nhảy dựng lên cùng Hạo Hạo chơi trốn tìm. Vào ban đêm mọi người quyết định thức dậy vào sáng mai và vội vã đến căn cứ Tề Chấn nói "Nơi này cách căn cứ không xa nếu như dựa theo tốc độ hiện tại thì trước trưa ngày mai có thể chạy tới."

"Đây là tốt nhất, chúng ta đến sớm một chút buổi chiều có thể chuẩn bị xong đồ đạc rồi đi dạo quanh căn cứ xem một chút."

Buổi tối chờ mọi người rửa mặt tới sau đó Tô Bắc Khương đem tinh hạch thu thập buổi chiều thanh lọc sạch sẽ cho Ngôn Trạch Vũ hấp thu ngày mai trên đường hy vọng gặp phải mấy con tang thi rồi thu thập mấy người hẳn là có thể thăng cấp. Ngôn Trạch Vũ sau khi hấp thu tinh hạch xong tinh thần sáng láng đêm nay liền quyết định là hắn canh đêm. Vào ban đêm tuyết vẫn còn dưới cửa sổ ngọn lửa trại dưới mui xe mở ra tiếp tục bốc cháy, thỉnh thoảng phát ra âm thanh bùm bùm. Ngôn Trạch Vũ nhìn tuyết rơi không ngừng ngoài cửa sổ trong lòng nhớ rõ mấy anh trai còn sót lại còn chưa thấy phía trên, đặc biệt là Ngôn Mặc và Ngôn Bách. Bọn họ có không gian của Tô Bắc Khương, cơm áo gạo tiền không thiếu nhưng Tam ca Tứ ca của hắn ở địa phương gian nan như vậy không biết thời tiết này có áo bông hay không. Anh quyết định ngày mai nói chuyện với Ngôn Dục, chỉ ở căn cứ gần đó hỏi thăm tình hình hỏi thăm rõ ràng liền tiếp tục xuất phát sớm đi tìm Ngôn Mặc và Ngôn Bách, đợi đến khi trời sáng còn chưa đợi Ngôn Trạch Vũ rời giường Lý Thục Lan đã dậy trước.

"Dì Lý, sao dì dậy sớm như vậy?" Ngôn Trạch Vũ cho rằng cô ngại ngủ lâu.

"Hạo Hạo mỗi ngày tỉnh dậy sớm chúng tôi liền dậy sớm, hai người bọn họ đều dậy tôi sẽ chuẩn bị bữa sáng, cậu đi ngủ đi khi nào làm xong bữa sáng sẽ gọi các cậu" Lý Thục Lan mở máy sữa đậu nành chuẩn bị xay sữa đậu nành.

"Được, vậy cháu đi ngủ." Ngôn Trạch Vũ ha ha lập tức ngã lên giường. Ước chừng nửa giờ Lý Thục Lan chuẩn bị gọi Ngôn Trạch Vũ lại nhìn bộ dáng anh ngủ rất ngon để lại cho anh một chút không đành lòng gọi anh, chờ lúc Ngôn Trạch Vũ tỉnh ngủ dậy đã ở trên đường tập thể dục một hồi lâu. Hạo Hạo đang chơi đùa với Kỳ Lân, Lý Thục Lan đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn trưa Tề Chấn đang hỗ trợ còn Tô Bắc Khương đang đọc sách vậy người lái xe chính là Ngôn Dục. Tô Bắc Khương nhìn Ngôn Trạch Vũ tỉnh lại phía trên

"Ngũ ca, dì Lý có để lại điểm tâm cho anh, anh muốn ăn chút sao? hoặc ăn trưa trực tiếp luôn?. Chúng ta sắp ra ngoài căn cứ nên sẽ ăn trưa rồi đi vào, một hồi có thể phải thu dọn đồ đạc trên lưng nha."

Ngôn Trạch Vũ gãi tóc dựng thẳng lên ngủ "Trực tiếp ăn cơm trưa đi" Anh lật xuống giường, " Em đi tắm trước đi vừa lúc anh có chút việc muốn nói. "

Tô Bắc Khương gật gật đầu, lúc ăn cơm trưa Ngôn Trạch Vũ liền đem chuyện tối hôm qua nói cho mọi người một lần. Hắn nói hiện tại lúc này hắn vẫn rất lo lắng cho Ngôn Mặc cùng Ngôn Bách khi không nhìn thấy họ trông như thế nào anh vẫn không thể yên tâm.

"Có thể, chúng ta vốn cũng không có ý định ở lại căn cứ này lâu ngày, nghe Tề thúc ý tứ căn cứ này khẳng định là có bộ đội đóng quân, chúng ta hiện tại không có biện pháp liên lạc với bọn họ chỉ có thể đi hỏi thăm tình huống như vậy sau đó xuất phát."

Tô Bắc Khương và Ngôn Dục có thể lý giải tâm tình của Ngôn Trạch Vũ nên cô hoàn toàn đồng ý với điều đó, mọi người còn lại đương nhiên cũng không có ý kiến gì. Tuyết đã dừng lại nhưng nó đã rất dày, khi còn nửa dặm đường từ căn cứ bọn họ xuống xe thu xe vào trong không gian. Mỗi người đàn ông mang theo một túi trên vai của mình, tất cả đều là đồ ăn đây là thương lượng xong, lái xe khó tránh khỏi quá gây chú ý vẫn là khiêm tốn một chút thì tốt hơn. Một đám người như vậy cho dù không lái xe cũng hấp dẫn ánh mắt của người khác Tô Bắc Khương đem Kỳ Lân bỏ vào không gian tự mình đeo một cái túi. Hạo Hạo được Tề Chấn ôm trên người không nhanh không chậm đi về phía cửa căn cứ, người trước cửa căn cứ nhìn thấy một đám người như bọn họ không biết còn tưởng là tới nghỉ ngơi, trước cửa căn cứ còn có không ít người xếp hàng, mấy người bọn họ yên lặng xếp hàng phía sau đội ngũ bên cạnh có người cố ý bắt chuyện hỏi

"Các người từ đâu tới a, hiện tại còn có thể ăn mặc sạch sẽ như vậy.”

Ngôn Trạch Vũ nhìn hắn một cái không trả lời người trung niên cúi đầu mắng hai câu liền đi xa, rất nhanh xếp hàng đến bọn họ thủ vệ trước cửa là lãnh đạo căn cứ an bài thấy Tô Bắc Khương một đám yên tĩnh rất kinh ngạc một hồi nhưng dù sao nhìn nhiều cũng không phải không có người như vậy cũng không có phản ứng quá nhiều. Ông vẫn rút ra một vài mảnh giấy và một vài cây bút cho họ và yêu cầu họ điền vào. Chỉ thấy phía trên muốn điền vào một ít hồ sơ linh tinh phía dưới có thêm là có dị năng hay không, loại dị năng gì, dị năng giả vào căn cứ không cần giao vật tư người bình thường một người năm cân vật tư. Họ đã thảo luận và quyết định điền vào sự thật nhưng đều chỉ điền một loại dị năng, vợ chồng Tề Chấn mang theo Hạo Hạo cũng chỉ là mười lăm cân vật tư. Khi tư liệu được giao người đàn ông đã ngạc nhiên một lúc, sáu người ba dị năng, không sai. Hắn vung ngón tay chỉ vào túp lều bên cạnh

"Nam trái nữ phải, cởϊ qυầи áo kiểm tra." Theo quy định trước khi vào căn cứ phải kiểm tra xem có bị nhiễm bệnh hay không. Tô Bắc Khương kỳ thật rất ngượng ngùng nhưng có Lý Thục Lan đi cùng làm cho trong lòng cô có chút dễ chịu. Căn phòng trống rỗng chỉ có nàng và Lý Thục Lan một nữ nhân cao cao gầy đi vào thấy Tô Bắc Khương đã cởi xong đi tới vây quanh Tô Bắc Khương một vòng. Tô Bắc Khương thấy thế vội vàng đi lên trước mượn công phu nói chuyện lặng lẽ nhét cho cô một khối sô cô la. Nữ nhân này cúi đầu nhìn thoáng qua lập tức biến mặt cười tủm tỉm nói

"Đừng khẩn trương, chính là nhìn không có vết thương các người liền có thể đi vào."

"Được, cám ơn tỷ tỷ đây là dì tôi, hơi chậm phiền ngài" nói chuyện công phu lại đưa qua vài khối sô cô la. Nơi này chung quanh đều là giám sát chỉ có thể vụиɠ ŧяộʍ nhét cho nàng.

"Dễ nói dễ nói" nàng vòng quanh Lý Thục Lan cũng nhìn một vòng vung tay lên " Hai người đi thôi. "
Bình Luận (0)
Comment